Họ thể tranh luận cả tối chỉ vì ý nghĩa của một bài hát, cũng thể xuyên qua nửa cái thành phố lúc đêm khuya chỉ vì một món ăn vặt đường phố thể bình thường hơn, bận tâm ngày mai còn .
Cô tưởng rằng cũng hưởng thụ thời gian vui vẻ như , thì …
Cá chình béo ngậy bóng mỡ mắt bỗng còn hấp dẫn. Trong miệng cô chút đắng, cổ họng thấy khô. Đặt đũa xuống nâng tách lên, ngờ một ngụm cũng khó nuốt xuống nổi.
Lục Hữu Lương ở đối diện luôn âm thầm quan sát hành động của Chung Mạn, thấy dáng vẻ của cô thì trong lòng liên tục kêu hỏng bét. Cô gái nhỏ đến cả cơm cá chình thích nhất mà cũng bỏ ăn, đúng là nghiêm trọng hơn cả ngày tận thế. Cô thật sự dùng nước lạnh luộc ếch , chỉ là chín mất mấy phần, còn thể cứu nữa ?
“Em đáng tin thì vẫn nên nhanh chóng cho rõ ràng , đừng để hiểu lầm nào đó.” Lục Hữu Lương giờ Chung Mạn là vô cùng quyết tâm. Chỉ cần cô quyết định cho Mạc Lâm lợi dụng sơ hở, Mạc Lâm thông minh hơn nữa cũng khó tìm nửa cơ hội.
“Ừ…” Cô đồng ý bừa, trong lòng vẫn rối rắm với thái độ của Mạc Lâm.
Lục Hữu Lương vẫn yêu tâm, “Em định thế nào?”
“Em sẽ hỏi xem đang suy nghĩ , xem trả lời .” Thật Chung Mạn tin, lý trí nhận, quả thật là tốn ít công sức cô, cô lợi lớn. Chỉ là từ đầu tới cuối cô cảm nhận Mạc Lâm ý nghĩ bỉ ổi như . Giờ chỉ lo Mạc Lâm mong đợi sai lầm nào đó… Hỏi cho rõ ràng vẫn hơn.
“Còn hỏi ? Loại như , kiểu gì cũng kiếm cớ để chối!” Lục Hữu Lương thật sự lao qua gõ nứt đầu Chung Mạn, moi hết những phần Mạc Lâm tẩy não … E là moi xong chẳng còn thừa thứ gì nữa.
“Anh em tiểu thuyết ghét nhất là nữ chính gặp chuyện, khi nam chính giải thích thì cô liền gào lên ‘Em ! Em !’ đó bỏ chạy, tới cuối cùng mới phát hiện là sự hiểu lầm, oan uổng bao. Chúng là thực tế, thể việc ngu xuẩn hơn tiểu thuyết não tàn .”
Nghe thấy cô năng hùng hồn như , Lục Hữu Lương thầm kêu hỏng bét. Giải thích? Cô Mạc Lâm ? Tổng giám đốc khu vực Trung Quốc là chức vụ béo bở, tổng giám đốc tiền nhiệm giỏi ăn , thể thiết với tất cả , nhưng tốn bao công sức cũng đều thể ở . Mạc Lâm thể đạp ông xuống, chỉ thực lực lớn mạnh, tài ăn cũng chắc chắn vô cùng . Cái đồ chậm hiểu như cô đấu ? Như chẳng là dâng tới tận cửa cho xơi ư?
“Anh thấy em như chẳng …”
Ta la la, la la…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-110.html.]
“Điện thoại của em.” Chung Mạn lấy túi xách lôi điện thoại , gọi tới máy. “Minh Hi?”
“Vâng.” Diệp Minh Hi ở bên đầu dây đáp một tiếng.
“Hôm nay em thi đúng , bài xong trở về nhà ?” Chung Mạn cúi đầu ăn một miếng cá chình. Lục Hữu Lương phía đối diện nhiều lời mà thể , đành giương mắt .
“Về nhà …” Giọng Diệp Minh Hi nhỏ .
“Sao ? Làm vài ?” Giọng chán nản rõ ràng của khiến Chung Mạn đau lòng, nếu cô đang ở mặt , chắc chắn sẽ ôm lấy mà an ủi.
“Em cứ nghĩ là hiểu đề, nhưng về nghĩ thì hình như trả lời sai , chắc chắn lắm.”
“Đề nào, chị xem?”
“Phong cách văn của Lỗ Tấn chuyển biến.”
“Thế em trả lời như nào?”
“Em ban đầu phong cách văn của Lỗ Tấn chịu ảnh hưởng của nhà văn Nhật Bản, đồng thời…”
Diệp Minh Hi ngừng , Chung Mạn ngừng , Lục Hữu Lương thì ngừng chờ. Tới khi ăn xong cơm cá chình, thanh toán xong, hai về văn phòng, cuộc điện thoại của Diệp Minh Hi vẫn dừng . Ở công ty Lục Hữu Lương thể tỏ thiết với Chung Mạn, đành chán nản về chỗ , thể dùng cách nghĩ từ để lý do oanh tạc Chung Mạn, tránh cho cô bé quàng khăn đỏ ngây thơ sói hoang ăn sạch sẽ.
Vậy nên buổi tối trăng mờ gió rít khi cô bé quàng khăn đỏ thấy sói hoang đang chờ đợi , cô mang theo nụ qua, một câu thẳng vấn đề:
“Tổng giám đốc Mạc, đang theo đuổi ?”