Chung Mạn lao như bay  trong thang máy đang dừng ở đại sảnh. Bốn phía thang máy đều gắn gương sáng chói mắt, cho dù mặt  về phía nào, cô cũng đều  thể  thấy khuôn mặt đỏ như trái táo của .
“Chung Mạn, mày quá mất mặt !” Cô giậm chân, khinh bỉ   trong gương.
Về tới nhà, cô vén rèm cửa sổ  xuống phía . Thấy Mạc Lâm vẫn đang dựa bên cạnh xe vẫy tay với cô, cô hốt hoảng vội vàng thả rèm xuống. Mãi cho tới khi  thấy tiếng máy khởi động, cô mới  thò đầu ,  biển  xe quen thuộc dần dần  xa.
Phù. Cô thở phào một ,   chút hụt hẫng.
Đi về phía sofa  xuống, Diệp Minh Hi lẽ  nên ngủ   mở cửa bước , dựa  lòng cô  chuyện linh tinh một hồi. Cô mơ hồ đáp  mà bụng  cứ để  , bỗng một câu  của Diệp Minh Hi  cô giật :
“Có  chú Mạc sắp về Mỹ  ?”
“Ai bảo em ?”
“Anh Lục  với em. Vậy   là,   sẽ  bao giờ gặp chú  nữa ?”
Cũng chẳng tò mò tại  Diệp Minh Hi  quen  với Lục Hữu Lương như thế, Chung Mạn  thất thần sa  suy nghĩ của chính . Lúc lâu  cô mới nhớ là  trả lời câu hỏi, đôi môi khẽ động đậy, vài chữ thốt  như quả b.o.m nguyên tử nổ ầm ầm trong màn đêm yên tĩnh …
“Anh  xin ở .” Dường như còn lo tin tức   đủ chấn động, Chung Mạn lẩm bẩm bồi thêm một câu: “Hơn nữa còn yêu cầu huỷ bỏ chế độ thuyên chuyển theo năm, nhiệm kỳ từ 5 năm trở lên.”
Tin tức  của Mạc Lâm quả thật khiến cô ngây ngẩn cả . Một buổi tối, cấp  bỗng trở thành  theo đuổi, thì     theo đuổi hai tháng. Nghiêm trọng hơn là, cô còn    đang  theo đuổi, Mạc Lâm  quyết định từ bỏ tất cả bên Mỹ, lựa chọn ở  Trung Quốc vì cô.
Tình huống như trong tiểu thuyết , tại   xuất hiện trong cuộc đời cô chứ?! Cô  lớn từng  ,  từng nghĩ    sức hấp dẫn tới , đáng để  khác từ bỏ quỹ đạo vốn . Đặc biệt đối với kiểu   cả tiền lẫn tài như Mạc Lâm mà , chẳng   chỉ như củ khoai tây khoai lang  đáng  để mắt tới ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-111.html.]
Giờ đây cô  mừng  lo, thậm chí còn  chút hí hửng. Mặt khác  cảm thấy  là một miếng thuỷ tinh  nhận nhầm thành kim cương, vô cùng thiếu chân thật.
Đầu óc Chung Mạn trở nên rối bời mà  phát hiện  sắc mặt đau khổ và u ám của Diệp Minh Hi đang  trong lòng .
Cậu hiểu rõ cô,  rằng Mạc Lâm bỏ  nhiều như , cô nhất định sẽ mềm lòng.
Cậu   cố gắng , tại  vẫn   chứ? Tại    ?
Tại   cố gắng như , cô vẫn cứ rời xa , ngả  cái ôm của một kẻ khác, lấy  sự dịu dàng và quan tâm  từng chỉ thuộc về , đặt lên  một kẻ khác?
Không  cô,   sẽ chẳng còn ai dặn dò   ngoài  cẩn thận chú ý, chẳng còn ai sẽ lo lắng  ở trường     bắt nạt , chẳng ai sẽ để ý xem   đói bụng , chẳng ai để ý tay   lạnh , càng đừng  tới chuyện bọc tay   hai lòng bàn tay để thổi  và xoa nóng,   cách để sưởi ấm cho .
Sẽ chẳng còn nữa, chẳng còn nữa .
Bây giờ  dựa  trong lòng cô, cảm nhận sự ấm áp truyền tới từ cơ thể mềm mại của cô,  bỗng hi vọng hôm nay là ngày tận thế. Như  thì ai cũng sẽ  thể cướp   sự ấm áp của .
Sự ấm áp còn sót  của cuộc đời .
Chung Mạn  đôi tay đột nhiên siết chặt  của Diệp Minh Hi kéo về thực tại. Hai tay   nắm  đau, cô  thể  mở miệng: “Nhóc con, em lấy tay chị rèn lực cánh tay ?” Vừa   lời , cô bỗng như phát hiện  lục địa mới, “Hình như em cao lên  ít  đấy! Nào,  dậy để chị xem.”
Diệp Minh Hi  thẳng dậy với tâm trạng  mâu thuẫn. Chung Mạn trượt khỏi sofa,  dậy đo với ,  ngờ  chỉ chênh  nửa cái đầu. Cô kéo Diệp Minh Hi xoay hai vòng, tấm tắc khen: “Tuổi dậy thì quả nhiên là khác thật, cứ y như cây đậu thần của Jack !” Nói xong  duỗi ngón trỏ  chọc  bắp tay . “Rất chắc nha… Giờ em đúng là  khả năng  cao thủ sát gái đấy! Nếu  đường   mời em chụp hình quảng cáo, nhớ về  cho chị đấy, đừng đồng ý linh tinh,  ?”
Cậu gật đầu. Chung Mạn  lượn một vòng  , “Em như  chắc chắn sẽ  mê mẩn  ít mấy em gái trẻ nhỉ? Trong trường  bạn nữ nào tỏ tình với em ,  là em   bạn gái ?” Thấy Diệp Minh Hi lắc đầu nguầy nguậy, Chung Mạn  chút bất bình: “Mắt mấy đứa đấy mọc   , đúng là   thưởng thức mà.”
“Em  thích gái trẻ.” Diệp Minh Hi bỗng thốt lên một câu như . Đáng tiếc Chung Mạn  kiểm tra   xong, đang bận tìm một vị trí  để cuộn tròn  sofa,   thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của .