Cậu  thế, Tần Tâm Lan cảm thấy   lý. Giờ  chẳng nhận  lợi lộc gì, còn bất chấp nguy hiểm  cô  báo thù,    đáng.
Người bình thường đều sẽ   , bởi họ  đương đầu  với mối nguy lớn như thế.
“Được ,  tạm thời tin tưởng .” Chuyện   quá đột ngột, trong lòng Tần Tâm Lan  chút hoang mang,   thảo luận bàn bạc với  khác, cùng nghĩ biện pháp. “Vậy   xem giờ chúng    ?”
“Lần   nghiêng về phía Trương Dũng chắc chắn  nhiều.  nghĩ chúng  nên mượn cơ hội cử  xâm nhập  nội bộ của họ, lấy  lòng tin của họ  hẵng lập bước kế hoạch tiếp theo,  một  đánh đổ  .” Diệp Minh Hi ngừng một lát,  . “ cảm thấy  thể họ  dùng cách  , nên   chúng  mới thua triệt để như .”
“Ý  là,  bên cạnh mà  tin tưởng nhất,  thể là  của Trương Dũng?”
“ , nếu      thể dễ dàng phá hỏng kế hoạch của chúng  như ? Tiền bối, chị  đặc biệt chú ý những   vẻ  ghét bỏ  rời xa chị. Trong  họ  thể   thừa cơ thể hiện lòng trung thành với chị để giành  tín nhiệm, nhưng  thực tế thì kẻ đó  bán  chị.”
“Ừ…” Không sai, xã hội hiện tại đặt lợi ích lên đầu,   còn phổ biến cái gì mà ‘thề c.h.ế.t  theo’. Nếu đổi  là cô  thì cũng sẽ   chuyện  rời xa kẻ  thất thế. “ sẽ chú ý. Vậy chúng  cử ai  quy hàng?”
“Người  cần  chị tin tưởng, nhưng lúc    quan hệ với chị    cho lắm, nếu  Trương Dũng  dễ sinh nghi.”
Lúc  Tần Tâm Lan  chút khó xử, quan hệ   với cô thì  cô  thể tin tưởng? Cô nghĩ mất một lúc cũng chẳng nghĩ , ánh mắt dừng  khuôn mặt Diệp Minh Hi, trong đầu loé lên. “Hay là  !”
“?” Diệp Minh Hi kinh ngạc.
“Trước giờ  đều  quá  thiết với ai, nhân cơ hội  ngả về phía Trương Dũng cũng   là chuyện lạ.” Tần Tâm Lan càng nghĩ càng thấy khả thi. “Nói tin tưởng thì chi bằng   thực tế,  nghĩ  cũng  dám lấy chính  và chị gái  mạo hiểm  nhỉ?”
Diệp Minh Hi     Tần Tâm Lan đang nhắc nhở  đừng phản bội. “Tất nhiên, đến ba vạn tệ  cũng  , lấy  tiền vốn để mạo hiểm chứ?”
“Cứ  ,   chúng  đừng gặp  nữa. Có gì thì  thể gọi điện hoặc lên mạng chat.” Tần Tâm Lan vô cùng hài lòng với câu trả lời của Diệp Minh Hi, vui vẻ bỏ .
Diệp Minh Hi   rời , mà  nhàn nhã  xuống  gốc cây, thưởng thức vườn hoa đang khoe sắc trong khuôn viên của trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-119.html.]
“Nó đồng ý  ?”
Giọng nam đột nhiên vang lên, một bàn tay to đặt lên vai Diệp Minh Hi. Diệp Minh Hi  chẳng hề kinh ngạc chút nào, bình tĩnh đáp: “Chị    lý do để  đồng ý.”
“Tao đúng là  hiểu nổi mày.” Trương Dũng thô lỗ  xuống bên cạnh Diệp Minh Hi. “Rõ ràng kế hoạch đó nhất định  thể khiến tao rớt đài. Vậy mà mày  giở quẻ, lẽ nào mày  sợ Tần Tâm Lan báo thù?”
“ theo phe chị ,  sẽ tha cho  ?” Cậu hờ hững hỏi.
“Ông đây   nhỏ nhen như đàn bà, cùng lắm thì cho mày gặp ít bất lợi.  Tần Tâm Lan…” Trương Dũng chậc chậc hai tiếng. “Con nhỏ đó chắc chắc là đàn bà nhất trong đám đàn bà, lòng  còn hẹp hòi hơn cái lỗ kim. Nếu để nó phát hiện mày chơi nó như thế, mày cứ chuẩn  mà đón vận xui lớn.”
“Anh Dũng,   món quà của  đủ lớn, đủ thành tâm  chứ?” Diệp Minh Hi  xong,  với Trương Dũng. “Nếu   bảo vệ , món quà như    thể tặng Tần Tâm Lan thì đương nhiên  thể tặng cho . Mà hình tượng trung nghĩa mà  vất vả xây dựng cũng sẽ  huỷ hoại trong chốc lát.”
Trương Dũng quan sát  một hồi, khó   một câu  nghiêm túc:
“Giờ tao thật sự cảm thấy, mày   chuyện vẫn  hơn.”
Lúc  rõ ràng là đứa trẻ ngây thơ,  học  cách  chuyện thì  biến thành con cáo xảo quyệt ?
Diệp Minh Hi  ,  trả lời.
Một khi  đưa  lựa chọn thì  sẽ   đổi. Vả , đây mới chỉ là mở đầu.
Hai  im lặng một lúc. Trương Dũng vỗ đùi, hỏi Diệp Minh Hi:
“Này, thằng ranh, mấy lý do của mày  đúng là  vẻ   lý, nhưng tao  đó đều   là nguyên nhân thật sự.” Trương Dũng  còn cái vẻ bất cần thường ngày, nghiêm túc hỏi. “Mày cứ  thật , rốt cuộc tại  mày  chọn Tần Tâm Lan?”
Diệp Minh Hi thu  ánh mắt đặt ở nơi xa, chuyển về  khuôn mặt Trương Dũng, đôi mắt ôn hoà chớp một cái, từ từ   sáu chữ. “Chị  nguyền rủa cô .”
“Gì cơ?” Trương Dũng ngẩn . “Ai với ai? Tần Tâm Lan nguyền rủa ai?”