“Đâu .” Lục Hữu Lương     với Mạc Lâm, sải bước   phòng, kéo một chiếc ghế   xuống.
Sau khi bốn  cùng   chỗ, Lâm Thành mặt đầy tươi  chúc mừng: “Không ngờ Tổng giám đốc Mạc  tiếp tục  tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa. Chắc chắn là tổng công ty thấy  sự cố gắng và thành tích của , nên mới đưa  quyết định .”
“Là do  chủ động đề nghị với tổng công ty.  cho rằng Trung Quốc   nhiều thứ đáng để  ở .” Lời  của Mạc Lâm mang hàm ý khác.
Mặc dù ở  mặt Lâm Thành và Lục Hữu Lương, Mạc Lâm  hề  thêm chuyện mờ ám nào, nhưng mỗi   ánh mắt của   lướt qua, Chung Mạn đều sợ hai   sẽ   gì đó. Cô cũng  nếu   gì thì  càng lộ dấu vết,  nên đành cố gắng vờ như   liên quan, dùng giọng điệu bình thường nhất : “Trung Quốc đang phát triển, cơ hội ở khắp nơi, quả thật  đáng để dốc sức ở nơi .”
“Cô cũng đồng ý ? Xem  lựa chọn của  đúng là  sai.” Anh   đáp  cô, nụ  vô cùng chuẩn mực và khách sáo, nhưng Chung Mạn     trong bụng   đầy ý .
Anh  là cấp ,   chuyên nghiệp! Chuyên nghiệp!
Chung Mạn tự thôi miên  một hồi,  thêm vẻ mặt vẫn bình thường của Lâm Thành,   vẻ như    điều gì. Cuối cùng cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, còn ba   cũng kết thúc quá trình tâng bốc , bắt đầu nghiêm túc thảo luận kế hoạch phát triển trong 5 năm tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-121.html.]
“Vì   nhiệm kỳ của tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa chỉ  một năm, khiến tầm  chính sách  đây đều khá là hạn hẹp. Cho dù  kế hoạch lâu dài,  kế nhiệm  bắt đầu thì   về trụ sở chính, kết quả là kế hoạch ba năm kéo dài tới mười năm cũng  chắc   thể  thành.” Mạc Lâm nghiêm túc phân tích cục diện hiện nay của công ty,   rõ về hiện trạng của thị trường, “Tuy chúng  thuộc nhóm công ty  vốn nước ngoài đầu tiên  Trung Quốc, chiếm  thời cơ quan trọng.  hiện nay   ít công ty vốn nước ngoài   lượt tiến . Nếu chúng  còn tiếp tục giậm chân tại chỗ thì sớm muộn cũng sẽ  công ty khác vượt mặt. Đây cũng là lý do  yêu cầu với tổng công ty kéo dài nhiệm kỳ của tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa ít nhất  là 5 năm.”
Ba  còn   khỏi thầm gật đầu đồng tình. Cho dù là   mức lương hàng năm bèo bọt nhất như Chung Mạn cũng phát hiện  vấn đề , chỉ là bọn họ   quyền xen  chính sách của tổng công ty mà thôi.
“Mọi  cho rằng, chủ trương hiện nay của công ty chúng  là gì, mục tiêu của 5 năm tới cần   ?”
“Việc …” Lâm Thành  tuổi nghề cao nhất, Lục Hữu Lương và Chung Mạn  giờ đều  giành cơ hội phát biểu đầu tiên với  , “Hiện nay chủ trương của chúng  là lớn nhỏ đều thu,  đơn hàng liền nhận. Cách  tuy  thể lấp đầy dây chuyền sản xuất hết mức, nuôi sống công xưởng, nhưng  một  đơn hàng lãi ròng thấp hơn 10%,  thể  là trở ngại với sự phát triển lâu dài của công ty.”
“ , với tài nguyên tương đương nếu  thể sản xuất những đơn hàng  giá trị cao hơn, lợi nhuận của công ty nhất định  thể tăng thêm  nhiều.” Mạc Lâm rút giấy bút  từ ngăn kéo, tự   điểm mấu chốt và vẽ biểu đồ liên quan.
“  thế nào để nhận  đơn hàng  giá trị cao hơn mới là vấn đề.” Lục Hữu Lương suy nghĩ theo ý kiến mà Lâm Thành đưa , “Bây giờ  nhiều đối thủ cạnh tranh, khách hàng ép giá kinh khủng. Nhiều khi vì để nuôi sống công xưởng, gần như là   lợi nhuận mà chúng  cũng  nhận.”
“Nếu khách hàng ép giá, chúng   thể thử thuyết phục họ gửi hàng  mùa thấp điểm  ?” Lúc  Chung Mạn  còn nhớ tới chuyện tình yêu tình báo gì nữa, trong đầu chỉ xoanh quanh công việc. “Ngành   mùa thấp điểm thì gần như là cả xưởng đều nghỉ. Thật    , cực kỳ lãng phí tài nguyên của công ty.”
“ thế, chúng  nên giữ  thời gian và sức sản xuất để mùa cao điểm nhận đơn hàng lớn. Chỉ cần thời gian nhận hàng ngắn, khách hàng cũng sẽ sẵn sàng chi nhiều hơn.” Lục Hữu Lương tán thành ý kiến của Chung Mạn, “Còn về khách hàng nhỏ… Tới lúc đó tất nhiên sẽ dần dần  đào thải.”