Bây giờ rốt cuộc  cũng chịu mời  , tuy chỉ là dè dặt hỏi ‘Chị sẽ đến chứ’ mà   thẳng thắn tự tin  ‘Chị nhất định  tới!”, nhưng cũng  đủ khiến cô vui vẻ.
Chung Mạn mỉm  co chân   sofa. Trong đêm khuya thanh vắng, cô đảo mắt  về cửa sổ phòng khách, nhớ tới hình bóng Diệp Minh Hi từng cô độc  trong đêm đen như mực ngày đó.
Nét vui vẻ  khuôn mặt nhanh chóng thu . Cô  nghĩ tới vấn đề đang khiến cô đau đầu mấy ngày  – Cô quả thực  lơ là chuyện của Diệp Minh Hi.
Cô ngày nào cũng  sớm về muộn, việc nhà đều để  lo liệu. Cậu  bao giờ  nửa câu oán thán, nhẫn nhục chịu khó, còn sợ cô đói thì sẽ đau bụng, sợ cô ngủ trễ thì  khỏe,  ngừng  đổi thức ăn  cải thiện sức khỏe cho cô…..  cô thì ? Ngay cả sự quan tâm cơ bản nhất   bạn chia sẻ cùng  cũng   .
Mình   là một  chị , ngay cả một  giám hộ  cũng  .
Gần đây cô vẫn  ngừng tự hỏi lương tâm, cũng  dám nghỉ việc ở trung tâm dạy thêm, sợ    chuyện gì đột ngột xảy  sẽ ứng phó  kịp. Diệp Minh Hi lấy  học bổng, tiền mặt trong tay cô nhiều hơn, nhưng cô  hề tiết kiệm, ngược  còn tiêu tiền  tiết chế, liều mạng sắm đồ cho  như quần áo mới, đồ học tập mới. Chung Mạn    thể sẽ cần những vật , nhưng cô hy vọng những thứ   thể đền bù cho sự cô độc của , hy vọng  cảm nhận  sự quan tâm của  dành cho .
Nói cho cùng, là vì cô áy náy.
Mỗi tối trở về   khi   ngoài,  sang cánh cửa phòng  đang đóng chặt, cô đều  áy náy.
Mỗi sáng sớm mở tủ lạnh  thấy hộp cơm đầy ắp, cô đều  áy náy.
Mỗi khi mở tủ quần áo, thấy tất cả   giặt sạch sẽ, hơn nữa còn mang theo hương vị ấm áp của ánh nắng mặt trời, cô đều  áy náy.
Cậu   là  hầu của cô,  chỉ là một đứa trẻ  trưởng thành, vẫn đang ở cái tuổi cần  che chở yêu thương.    cư xử thành thục hơn  nhiều  trưởng thành, thành thục đến đau lòng.
Muốn  giữ mãi tính trẻ con là cô, ép buộc  trưởng thành cũng là cô.
Cô  gắng sức bồi thường cho  trong khả năng của , để  quên  bất hạnh  đây, cảm nhận  thế nào là hạnh phúc, là ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-129.html.]
Vậy…. Đành  xin  Mạc Lâm .
Chung Mạn ngọ nguậy  sofa, tìm vị trí thích hợp duỗi tay với lấy túi xách. Cô lấy di động , gửi tin nhắn từ chối lời mời cho Mạc Lâm.
Hai phút , đương lúc Chung Mạn còn đang ngẩn , điện thoại chợt rung. Chung Mạn cầm lên mở , thấy  màn hình phát sáng chỉ  năm chữ:
“Cần   cùng ?”
==================================
Ngày chủ nhật mặt trời rực rỡ treo cao, nhiệt độ thành phố X lên tới 35 độ, độ ẩm là 98%. Cả thành phố trở thành một cái bếp lò nóng hầm hập, nướng lấy những con  đang chen chúc bên trong.
“Em mang đủ đồ ? Hay là mang thêm chai nước . À , em chơi bóng rổ thì  uống nước tăng lực, để giờ chị  mua nhé?” Nói là , Chung Mạn cầm túi xách định mở cửa  ngoài. Diệp Minh Hi vội vàng ngăn cô . “Bên ngoài trời nắng lắm, chị đừng . Em uống nước là  .”
“Lần  nên thi đấu trong phòng điều hòa , trường em    một cái ?”
“Đây   là trận đấu quan trọng, trường  cho mượn.” Diệp Minh Hi quan sát cô vài . Áo T-shirt ngắn tay màu trắng mỏng manh, quần short jean lật ống, cách ăn mặc chống  mùa hè nóng bức  đều để lộ cánh tay trắng nõn và hai chân của cô,   gì đến khuôn mặt vì lâu ngày  gặp ánh nắng mà trắng quá mức. Cậu   gì   phòng, mở ngăn kéo lấy  hai lọ gì đó đưa cho cô.
“Đây là cái gì?” Chung Mạn giật , xoay chiếc lọ một vòng quan sát. “Kem chống nắng?”
Một lọ hệ  cao dùng cho cơ thể, lọ hệ  thấp dùng cho mặt. Cả hai lọ đều mới  ,  hề mở nắp. Chung Mạn cảm động ngẩng đầu, hỏi Diệp Minh Hi da dẻ   nhàn nhạt một màu đồng do phơi nắng: “Em mua cho chị ?”
“Vâng.” Cậu trầm giọng trả lời,  hề nhắc đến chuyện   cùng Lý Linh  mất cả buổi chiều mới chọn  hai lọ .
“Thật chu đáo!” Chung Mạn  vuốt vuốt đầu  như , nhưng giờ đây   chút khó khăn. “Nhóc con, hình như em cao gần bằng chị  thì ?”
Cô kéo  đến  gương  sóng vai ngắm nghía. Không  chứ! Cao bằng cô . Trẻ con lớn nhanh chẳng khác gì chồi xuân nảy lộc!