Cậu từng trải qua mười ba sinh nhật như thế. Lần gần đây nhất cách hiện giờ cũng đến ba năm, vì cảnh tượng trở nên mơ hồ như . Trên khuôn mặt của ba như khoác lên một tầng sương mù, rõ, cũng thể chạm tới.
Dường như thể nhớ những ngày tháng tươi .
Thậm chí bản cũng hoài nghi, hồi ức là thật ? Hay là do quá ước , quá khát vọng mà tưởng tưởng .
Mỗi co trong tủ quần áo, đều tưởng tượng mặt là bãi cỏ bao la, là biển cả mênh mông. Ba bên cạnh ngắm biển, đang chuẩn đồ ăn dã ngoại. Thỉnh thoảng ba thấy thứ gì đó mắt sẽ sang với : “Tiểu Hi, con kìa…” Sau đó, sẽ dõi mắt theo tay cha về một nơi xa xôi nào đó, tìm kiếm những rặng mây trông giống như những chú cừu non, hoặc như từng đàn cá heo đang nhảy lên khỏi mặt nước.
mỗi khi ánh sáng chiếu đến, thứ thấy ở nơi bóng đen trùng trùng điệp điệp vẫn là khuôn mặt lạnh lùng của bác trai.
Một một thất vọng khiến nhận sự thực, hiểu cuộc đời sẽ chỉ đau thương tăm tối. Những điều giờ mà chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Biết , Chung Mạn đang tươi mặt cũng là do tưởng tượng . Có lẽ chỉ một giây thôi, sẽ nhận vẫn nhốt trong tủ quần áo đen tối chật hẹp, đang dùng sức hít lấy khí đậm mùi mốc meo, chờ đến nửa đêm bác trai tỉnh dậy sẽ nhớ vẫn còn đang nhốt trong tủ.
“Nhóc con, em thế?”
Chung Mạn thấy Diệp Minh Hi thất thần, hai mắt tiêu cự. Cô thấy chút lo lắng.
Diệp Minh Hi đầy mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, dọa Chung Mạn lập tức đưa tay sờ trán . “Em thấy khỏe ?”
Cậu im lặng cảm thụ độ ấm trán, một lúc lâu mới đủ sức trả lời: “Em .”
“Thật chứ?”
“Thật.” Cậu dần bình thường trở , thấy Chung Mạn vẫn còn lo lắng, nhanh chóng chỉ chiếc bánh ngọt hỏi: “Em ước ?”
“Được chứ.” Cô mỉm đẩy chiếc bánh về phía .
“Em hỏi…. Không điều ước đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-135.html.]
“Ừ, sẽ mất linh đấy.” Chung Mạn đáp như thật.
“Vậy, khi ước, em thể đưa một yêu cầu sinh nhật ?” Đôi mắt trong veo của cô đầy khẩn cầu. Suýt chút nữa Chung Mạn chút do dự đồng ý, may mà cô còn một tia lý trí: “Nếu ở trong phạm vi khả năng của chị, thì chị sẽ đồng ý. Đừng nguyện vọng gì quá đáng là .”
“Được.”
“Vậy em .” Cô hít một thật sâu, chuẩn tâm lý, mỉm .
“Yêu cầu của em là, chị thể….” Mím mím môi, ngưng mắt Chung Mạn. “Đừng gọi em là nhóc con ?”
“À, thì là em thích ?” Chung Mạn ngạc nhiên, “Sao em sớm cho chị ? Việc nhỏ như thành yêu cầu sinh nhật, em cũng thật là…” Đối với sự e dè cẩn thận quá mức của Diệp Minh Hi, Chung Mạn thật sự nên cái gì cho . Cũng chỉ là xưng hô thôi mà, nếu để bụng thì cô gọi nữa, chẳng lẽ cô còn ép nhận ? Đâu cô khinh thường . “Được, về chị sẽ gọi em như thế nữa, nếu phạm sẽ tự tát một cái.”
“Không cần .” Diệp Minh Hi xua tay liên tục.
“Được , nến cháy gần hết đấy, mau ước !” Cô đẩy chiếc bánh về phía .
Diệp Minh Hi siết chặt hai tay, nhắm mắt . Cậu quang minh chính đại ở mặt Chung Mạn, nhẩm điều ước cứ luôn quanh quẩn trong đầu mấy ngày nay.
Hi vọng….
Tít tít tít, tít tít tít.
“Lúc còn ai gọi nhỉ? Kệ .” Chung Mạn cau mày tắt di động.
Vài giây , tất cả đều yên tĩnh trở .
“Chúng tiếp tục nào.” Chung Mạn dứt lời, di động vang lên ầm ĩ —
Tít tít tít, tít tít tít.
Dường như điện thoại vẫn đang réo gọi ngừng. Chung Mạn , đành ghế sofa lấy điện thoại khỏi túi xách. Màn hình rung rung hiện rõ tên gọi đến – tiểu Triệu.