Bây giờ tiểu Triệu là cấp  của cô, nếu   chuyện lớn sẽ  gọi đến di động của cô. Chung Mạn liếc  về chiếc bánh ngọt  mặt Diệp Minh Hi   điện thoại.
“A lô?”
“Giám đốc,  xong ! Hàng của chúng   giữ  !”
“Cái gì?” Chung Mạn hoảng sợ, “Không   kiểm tra kỹ càng  ?”
“ , nhưng  nãy bên vận chuyển gọi điện đến,  rằng lúc lô hàng  qua hải quan thì  giữ ,   lúc nào mới lấy  !” Tiểu Triệu gấp gáp .
“Lô hàng  chính là  hàng    hoãn hai tuần của Benton ?”
“, sống c.h.ế.t cố gắng mãi mới mang  , đến bến tàu thì   chặn. Bây giờ   gì đây?”
“Bây giờ  cứ soạn một email giải thích cho gửi cho Benton.  sẽ gọi điện cho bên vận chuyển để tìm hiểu.”
“ mà…. Đã hai tuần , khách hàng sẽ  thể tiếp tục kéo dài thời hạn cho chúng  nữa ?”
“Dù   cứ  email  . Đợi  tìm hiểu rõ ràng  chuyện  sẽ quyết định  gửi  .” Chung Mạn cúp điện thoại, đang định gọi cho đồng nghiệp ở bên vận chuyển,  cúi đầu trông thấy Diệp Minh Hi đang lén lút quan sát cô. Hình như  đang  sợ cô sẽ bỏ  mà .
“Không , em cứ ước  , chuyện   gấp.” Chung Mạn giấu diếm sự thật mà an ủi .
Diệp Minh Hi gật đầu, nhắm mắt  nữa cầu nguyện. Chung Mạn nhân cơ hội  chuyển di động về chế độ im lặng.
Cuối cùng điều ước  gián đoạn cũng  ước xong, Diệp Minh Hi đang cầm d.a.o hướng về chiếc bánh ngọt định cắt bánh.
Tư tư tư, tư tư tư
Di động  tắt chuông  phục mà rung động dữ dội. Chung Mạn  thèm để ý, nhận lấy d.a.o từ tay Diệp Minh Hi chia bánh thành từng miếng.
“Lại đây, nếm thử xem.” Cô đưa đĩa bánh cho Diệp Minh Hi  cầm lấy dĩa  ăn phần của ,  cầm di động lên xem.
Mười hai cuộc gọi nhỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-136.html.]
Cô đang định mở  xem ai gọi cho ,  ngờ điện thoại  rung lên. Cô   ấn nút trả lời cuộc gọi.
Người gọi là Mạc Lâm.
Cho dù là cấp   là bạn gái, Chung Mạn cũng  thể ngó lơ điện thoại của  . Cô buộc lòng  buông dĩa xuống, : “A lô?”
“Em   chuyện hàng  giữ  ? Ba nhóm của công ty chúng  ngoại trừ Hữu Lương   hàng, hàng của em và Lâm Thành đều  chặn.”
“Cái gì? Hàng của  Thành cũng  giữ ?” Chung Mạn kinh ngạc. Dạo gần đây, Lâm Thành  việc  cẩn thận,      thể xảy  sự cố . “Lý do của bên hải quan là gì?”
“Vẫn  , nhưng mấy lô hàng  giữ  đều   chuyển đến nhà kho  cuối tuần . Hạn đưa hàng  kho bên Mỹ là thứ tư và thứ bảy. Nếu  đến kịp, nhất định  giải quyết xong chuyện   thứ bảy.”
“Bên hải quan   gì ?”
“Họ ….” Đầu dây phía Mạc Lâm bỗng nhiên truyền đến những thanh âm  chuyện vụn vặt. Anh  che micro  vài câu  mới  về  với Chung Mạn: “Bây giờ bọn   họp bàn đối sách… Bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ của em  kết thúc ?”
Chung Mạn   với Mạc Lâm rằng cô  tổ chức cho Minh Hi một ‘bữa tiệc sinh nhật nho nhỏ’, dặn     đến trung tâm dạy thêm đón cô tan ca nữa.
“À….” Chung Mạn  sang Diệp Minh Hi đang thấp thỏm ăn bánh ngọt,  chút do dự.
“Tổng giám đốc Mạc,  Thành  mười lăm phút nữa sẽ đến công ty. Nửa tiếng  chúng  họp luôn chứ?” Đầu dây phía Mạc Lâm  truyền đến giọng  của một đồng nghiệp khác, Mạc Lâm  che micro đáp lời.
Lâm Thành cũng đến, cô  tới đó một lát. Nếu    sẽ     thành cái gì nữa, căn bản  đến  .
Chung Mạn đành  đưa  quyết định cuối cùng —
“Bây giờ chị  .”
Sau khi cô cúp máy, vẻ mặt của Diệp Minh Hi buồn hơn hẳn. Chung Mạn thấy đau lòng, giọng  mang theo sự áy náy: “Minh Hi, công ty chị  việc, giờ chị  …” Thấy  cúi đầu   gì, cô bất lực thở dài, “Chúc em sinh nhật vui vẻ, năm nay  chuyện đều như ý nguyện.”
Dứt lời, cô xách túi  ngoài,  khi đóng cửa vẫn lo lắng ngoảnh . Thấy Diệp Minh Hi cô đơn gục đầu  ở đó, Chung Mạn  thở dài bất đắc dĩ.
Cạch.
Một  nữa  chỉ còn một  Diệp Minh Hi trong phòng, cùng với miếng bánh ngọt mà Chung Mạn vẫn  động tới dù chỉ một miếng.