“Đây thực sự là một tin .” Anh  mỉm , “Chúng  còn hơn bốn ngày nữa,  lẽ sẽ đủ thời gian để vận chuyển hàng.”
“ lô hàng   thể lấy   thứ tư   thì vẫn   .” Đối với vấn đề , Chung Mạn thật sự bất lực.
Mạc Lâm dừng , đưa mắt  hiệu Chung Mạn đóng cửa, chờ cửa khép  mới : “Thực   nghi ngờ    chơi  chúng .”
 Chung Mạn  xong lập tức gật đầu, “Em cũng nghĩ , chỉ   là quan chức  thương nhân.”
 “Khả năng là quan chức tương đối thấp. Họ cũng  rõ chuyển hàng cũng  thời gian hạn định, quá hạn lâu chỉ còn là phế vật. Hai ngày nay chúng  hỏi thăm cũng  thấy họ đòi hỏi gì.”
“Vậy là do công ty khác cản đường chúng .”
 “Rất  thể là . Hiện nay ai cũng  Benton   tay chúng , nếu chúng  thất bại, kẻ khác sẽ dễ dàng   lợi thế.”
 “Lần  là vì Benton?”
 “Có lẽ họ   bây giờ là lúc gửi hàng cho Benton.  chỉ cần bôi nhọ danh tiếng của , cho dù gửi hàng thành công cho Benton, quý  cũng  chắc họ sẽ ký tiếp hợp đồng với chúng . Thật đáng tiếc,   em và Lâm Thành  dùng chung một thuyền chở hàng. Một khối lượng hàng lớn như thế, mà chỉ  thể  chứ  thể  gì.”
“Nói như , vẫn là em liên lụy đến  Thành .”
“Lô hàng đó cũng  lớn.” Mạc Lâm  nhẹ nhàng,   chính xác con , sợ Chung Mạn  về tình hình của tổ khác. Chung Mạn cũng  hỏi đến cùng.
“Dù  thì việc quan trọng nhất bây giờ là lấy  hàng , để em đến bến tàu xem ….”
“Em ăn tối ?” Mạc Lâm đột nhiên hỏi một câu  liên quan.
Chung Mạn sững sờ, lắc đầu. “Ban nãy họp với bộ phận vận chuyển, còn  căn giờ gọi điện thoại nên  ăn .”
“Cho dù thế nào em cũng nên ăn hai miếng sandwich.” Mạc Lâm cầm một túi bánh quy từ trong ngăn kéo đưa cho cô. “Ăn  mấy miếng lót  .”
“Ừ.” Chung Mạn nhận lấy   ngoài. Mạc Lâm gọi cô . “Đừng  vội, ăn xong hẵng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-138.html.]
“Em  ngoài ăn cũng .” Cô còn  tranh thủ thời gian  email cho Benton, xác định các chi tiết về chuyện sát nhập kho.
“Anh còn  hiểu em ,  khỏi đây em chắc chắn sẽ quên  ăn.” Mạc Lâm vốn còn   việc nhưng lúc  quyết định đặt tài liệu sang một bên. Anh  khoanh tay  đặt  bàn, nghiêm túc  cô. “Cũng  mất nhiều thời gian, ở đây ăn xong   cũng .”
Chung Mạn miễn cưỡng  , mở gói bánh quy  bốc lên mấy miếng, cố tình cắn thật mạnh  ánh mắt quan tâm của Mạc Lâm : “Nhìn ! Không  em đang ăn ?”
Đối với hành động trẻ con  của bạn gái, Mạc Lâm dù mệt mỏi cũng  nở nụ , “Em  gì .”
“Ăn bánh quy.” Chung Mạn giả bộ vô tội,  thấy Mạc Lâm mệt mỏi, lo âu . “Mấy văn kiện  cũng  gấp mà  ? Về nhà sớm , đừng  ở công ty nữa.”
“Em về ?”
“Em còn một email cần gửi nữa thôi.”
“Vậy  về cùng em.”
“Anh đừng chờ em, về nhà ngủ thêm phút nào  phút đấy.” Mấy ngày     giúp hai tổ cấp  bàn bạc đưa  gợi ý,   thể bỏ Lục Hữu Lương và xưởng may sang một bên. Đến đêm còn  thức chờ đưa cô về mới về nhà, cô    cũng  mệt mỏi.
“Anh  thể  ngủ nhưng nhất định  đợi  em.” Anh  mỉm  .
Toàn  Chung Mạn trở nên cứng đờ, hai gò má ửng hồng. Cái     thể dùng giọng điệu  đắn như thế   mấy thứ buồn nôn  chứ?! Cô sợ Mạc Lâm   gì đó khác thường,  dám lên tiếng trêu chọc nữa, ăn xong hai miếng bánh quy liền  ngoài, lúc  chỉ thiếu điều tông cửa xông .
Nhìn theo bóng lưng chạy trối c.h.ế.t của Chung Mạn, Mạc Lâm càng vui vẻ. Anh  nắm nắm cổ tay —    lẽ nên  thêm một câu ‘Anh giữ em ăn trong phòng, cũng vì  ngắm em thêm vài giây’. Mặt cô nhất định  chỉ đơn giản là màu hồng phấn nhàn nhạt nữa, mà sẽ là quả táo đỏ luôn cho mà xem.
“Ừm,    thử mới .”
Mạc Lâm tiếp tục  núi tài liệu bày   mặt, phấn khởi quyết định.
Willim  giúp Mạc Lâm xây dựng các mối quan hệ mới nên buổi tối   còn  thiết đãi  bên hải quan. Vì  hôm nay  khi tan ca xong, Chung Mạn  tự   về nhà.
Không  Mạc Lâm đưa đón, mười hai giờ rưỡi Chung Mạn mới về tới nhà. Cô  khỏi cảm thán tầm quan trọng của việc bạn trai  xe ô tô.