Sau vài ngày  việc mệt mỏi, nghĩ đến việc ngày mai còn  tăng ca, Chung Mạn cảm giác   như tan  thành từng mảnh. Lê đôi chân nặng trĩu  phòng, cô cũng  còn sức lực để ý vì  giờ  Diệp Minh Hi còn   ngủ nữa, ngả đầu lên sofa liền  thể dậy nổi.
Diệp Minh Hi rời ghế,  đến  sofa  xuống, ngắm  ở khuôn mặt mệt nhoài của Chung Mạn.
“Xin , giờ  chị chẳng còn  sức để tán gẫu nữa , em tự chơi .” Mắt cô miễn cưỡng mở hé, giơ tay lên vuốt ve đầu   thu .
 Không đến ba giây , cô  ngủ say. Tiếng hít thở nặng hơn nhiều so với bình thường, tựa như chỉ  một động tác đơn giản cũng  hao hết sức lực mới  thể  thành.
Thế giới xung quanh giờ đây chỉ còn  tiếng hít thở đều đều của Chung Mạn. Diệp Minh Hi lặng lẽ tắt tất cả điện trong phòng,  ngắm  Chung Mạn thật lâu  mới  phòng  gọi điện cho Tần Tâm Lan.
“Thế nào, chắc    việc của   giải quyết  hả?”
“Đàn chị,   hỏi một việc. Có thể thả một vài lô hàng  còn  thì cứ để đó,  ?”
Cậu nghĩ  đang  mua sắm ở cửa hàng đấy . Nhờ    tay là  , còn dám chọn ba lấy bốn?” Tần Tâm Lan quả quyết cự tuyệt. “Cậu bây giờ, một là buông tha  bộ, hai là tiếp tục duy trì tình hình như hiện tại.”
“ hiểu .”
Diệp Minh Hi yên lặng cúp máy, nhẹ nhàng bước đến chỗ Chung Mạn, chăm chú  nét mặt cô.
Người  mặt  gầy và tiều tụy  nhiều. Diệp Minh Hi  dạo  cô   thoải mái. Từ giây phút  và Tần Tâm Lan chặn mấy lô hàng  ,    Chung Mạn sẽ  ảnh hưởng.
Trước giờ Chung Mạn  từng kêu than về chuyện công, cho dù  ngẫu nhiên nhắc tới cũng chỉ là vài tin đồn nhảm  chuyện buồn  nào đó  hề quan trọng. Cậu   cách nào đoán  nên  tay  lúc nào thì mới  ảnh hưởng tới Chung Mạn, cũng  thể mở miệng hỏi cô  Lục Hữu Lương. Hơn nữa Tần Tâm Lan cũng  trực tiếp điều khiển việc chặn hàng,  đành   bừa.
Tuy  sớm chuẩn  tâm lý, nhưng giờ phút  thấy cô kiệt sức như ,  vẫn  nhịn  mà đau lòng, còn cảm thấy áy náy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-139.html.]
Cô vì  mà vất vả  thêm. Sợ  buồn chán, rõ ràng  thích  ngoài nhưng vẫn dẫn   chơi công viên. Rõ ràng kinh tế khó khăn nhưng vẫn  ngừng sắm nhiều đồ mới cho . Rõ ràng mệt  c.h.ế.t nhưng vẫn chú ý đến cảm giác của   tiên, còn xin  giải thích với …. Thế nhưng cô  hề  , hết thảy đều do    điều khiển.
Đứa trẻ cô vẫn tưởng rằng ngây thơ hồn nhiên, giờ đây   còn là một đứa trẻ nữa .
Thực , cô  thể  cần quan tâm đến . Cô và    quan hệ huyết thống, thậm chí một năm  còn  từng quen  ….  Ngay cả   m.á.u mủ ruột rà cũng  thể vứt bỏ,  thèm đếm xỉa gì tới . Vậy mà cô, một  con gái đơn thuần nhiệt tình nhưng ngốc nghếch  hết lòng hết  vì , khiến   thế giới  vẫn còn  ấm. Thử hỏi     thể để cô rời xa , khi   cô  đến nhường nào.”
Ngày đó  cố ý áp sát   cô,  chỉ vì  tạo  một  khí mờ ám, mà còn  cô ý thức  rằng   trưởng thành. Giờ đây   là một  đàn ông chân chính, chứ  còn là đứa trẻ đáng yêu như con gái của quá khứ.
 phản ứng khiếp sợ lẫn hành động cố ý kéo dãn  cách của cô khiến  hiểu  một điều. Cô  thể tự nhiên gần gũi với một đứa trẻ, nhưng sẽ  chấp nhận  mật với một  đàn ông. Nếu cô   tâm tư đen tối của , nhất định cô sẽ  hề nể nang chút nào mà  sức đẩy  , đồng thời cũng chặt đứt  liên hệ với .
Thoạt  cô  vẻ là một  chín chắn gan , nhưng thực  cô  nhát gan, giống như một con ốc sên, chỉ cần chạm một cái sẽ lập tức rụt  vỏ.
Chỉ  từng bước từng bước quấn chặt lấy, tiếp cận một cách vô hại, đợi đến gạo nấu thành cơm, cô mới ngoan ngoãn rơi  chiếc bẫy tình yêu. Với tính cách của cô, một khi  sa ,  quen thuộc thì sẽ  thể từ bỏ.
Mạc Lâm  rõ điều , Diệp Minh Hi cũng .
Điều mà hiện tại   thể  chỉ là cố gắng kéo cô cách xa Mạc Lâm, chuyển hướng chú ý của cô về phía . Bằng , đợi đến khi cô  quen thuộc với  , tất cả đều  thể cứu vãn  nữa.
Vì , mặc dù hiện tại nhiều lúc cảm thấy  đau khổ, nhưng chỉ cần  thể giữ chặt lấy cô,  đều chịu đựng .
Chỉ cần cô  rời xa  là đủ .
Bàn tay ngày một to lớn của  nhẹ nhàng vỗ về cô. Cô đang ngủ say nên   cảm giác gì, càng  thể   giọng  trầm thấp của  quanh quẩn trong phòng khách:
“Xin .”