“Tổng giám đốc Mạc, đừng nể mặt . Mấy lô hàng nhắc tới trong bữa tiệc, cái gì thể đều , chỗ còn thực sự biện pháp.”
Giọng điệu của giám sát họ Lương trong điện thoại giống như đang ban ơn, còn tưởng chuyện giữ hàng liên quan gì đến ông .
Sau khi Mạc Lâm cúp điện thoại lâu, các nhân viên ngoài văn phòng đang im lặng bỗng như một quả ngư lôi hạng nặng đ.â.m , bùng nổ.
“Anh Thành, hàng của chúng cuối cùng cũng xuất !”
Thứ hai, hàng của Lâm Thành sẽ xuất . hàng của Chung Mạn vẫn như cũ tin tức gì.
Tin tức tổ Lâm Thành may mắn thoát khỏi khó khăn nhanh chóng lan truyền khắp công ty. Nhìn thấy của tổ Lâm Thành hoa chân múa tay vui sướng, chúc mừng, đến bình tĩnh cũng cảm thấy mất kiên nhẫn, chứ đừng là Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi từng thuộc tổ Lâm Thành.
Nếu chuyển tổ, lúc họ cũng yên . Vậy mà bây giờ hết tới khác đều theo như Chung Mạn …
Rõ ràng hàng của Lâm Thành và Chung Mạn đều giữ , nhưng thả chỉ của Lâm Thành, còn của Chung Mạn một lô cũng . Nếu đây do cố ý, đánh c.h.ế.t họ cũng tin.
Không hôm qua tổng giám đốc Mạc dùng bữa với bên hải quan đấy , chẳng lẽ quyết định cứu Lâm Thành mà bỏ rơi Chung Mạn?!
Lẽ nào Chung Mạn thất thế ?!
Tốc độ lan truyền của tin đồn thể sánh ngang với vận tốc ánh sáng. Mới chỉ một buổi chiều mà Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi Chung Mạn bằng ánh mắt phức tạp.
Kỳ thực chỉ riêng họ, Chung Mạn cũng hết sức phiền muộn. Tại hy sinh là ? Cô tình hình bên Lâm Thành, nhưng Mạc Lâm từng hàng của Lâm Thành cũng lớn. Nếu nhất định hy sinh một , tính theo lượng hàng, hy sinh Chung Mạn cũng chuyện lạ.
hiện nay cô đang hợp tác với Benton, một vị khách hàng lớn đẳng cấp. Hơn nữa chỉ cần giao đợt hàng lớn kỳ , thì còn hy vọng cho . Nếu cô là Mạc Lâm, dù thế nào cũng sẽ hi sinh Lâm Thành.
Đến cả cô cũng nghĩ như , lý nào Mạc Lâm nghĩ tới. Chẳng lẽ bí mật gì mà cô ư?
Chung Mạn suy ngẫm cẩn thận, nghĩ việc cứu Lâm Thành gì hơn là cứu . Nếu trong tình hình thế Mạc Lâm chọn hy sinh cô, cô tin.
Không liên quan đến việc Mạc Lâm là bạn trai cô , mà bởi Mạc Lâm là một vô cùng khôn khéo. Anh sẽ bao giờ chuyện ngu xuẩn như .
“Giám đốc, chúng gì đây?” Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi khi một loạt tin đồn đều sợ hãi chạy tới hỏi Chung Mạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-140.html.]
“Còn gì . Tiếp tục hỏi bên hải quan lý do vì , nhất là khiến họ thấy bực mà thả hàng của chúng . Với , chúng cũng thể chỉ lo mỗi chuyện , vẫn còn những lô hàng lớn khác đang sản xuất. Hàng kỳ giữa và kỳ đầu tất ?”
“Vừa nhận , nhưng vẫn kiểm tra.” Tiểu Triệu đáp.
“Vậy thì giờ kiểm tra . Lần kỹ , tuyệt đối đừng để hải quan tìm bất kỳ lý do nào mà chặn hàng của chúng nữa.” Chung Mạn hướng dẫn Tiểu Triệu vội vã kiểm hàng, Trương Minh Nghi thì tiếp tục chiến đấu hăng hái với bên hải quan.
Bận rộn đến tận tối mịt, khi Chung Mạn xe của Mạc Lâm, cô cảm thấy và chiếc ghế như dung hòa một, bám chặt rời.
“Ăn một chút .” Mạc Lâm đưa cho cô một túi giấy, bên trong sandwich và sữa tươi.
“Cám ơn .” Trưa nay Chung Mạn chỉ ăn qua loa vài miếng, bữa tối thì thời gian gấp quá kịp mua, khi dạy chỉ uống tạm mấy hớp nước cho đỡ đói. Mạc Lâm hiển nhiên hiểu rõ cô, gặp gì khác mà chỉ nhắc đến chuyện ăn.
Chung Mạn cầm ống hút chọc hộp sữa tươi uống vài ngụm, mở từng miếng sandwich ăn. Đang lúc miệng cô đang bận nhai ngừng, Mạc Lâm bỗng một câu:
“Em đừng tin mấy lời đồn nhảm ở công ty.”
Nghe xong, Chung Mạn thiếu chút nữa nghẹn. Mạc Lâm mà cũng giải thích với cô? Vất vả lắm mới nuốt trôi, cô điềm nhiên như hỏi: ” ‘Anh em như tay chân, bạn gái như quần áo. Anh nghĩ nên chọn cái nào?”
Mạc Lâm bật liếc cô, rõ ràng mệt mỏi chết, mà vẫn còn sức trêu ghẹo .
“Thứ nhất Lâm Thành tay chân của , thứ hai…” Anh đang định tiếp, sắc mặt Chung Mạn đột nhiên tái mét, cầm túi giấy nôn thốc nôn tháo. Mạc Lâm lập tức dừng xe bên đường, hỏi: “Em thế?”
“Không việc gì. Bệnh dày tái phát thôi, nghỉ ngơi một chút là...” Cô hết tiếp tục nôn dữ dội, đồ ăn ban nãy đều ói ngừng, liên tiếp nôn khan cả nước chua, chỉ thiếu chút nôn cả dày ngoài.
“Anh đưa em đến bệnh viện.”
“Không, em .” Nôn xong, trong cũng cảm thấy thoải mái hơn, cô nghĩ cần chuyện bé xé to. “Đưa em về nhà là .”
“Em chắc chứ?” Khuôn mặt tươi thường ngày của cô lúc trở nên nhợt nhạt yếu ớt, khiến Mạc Lâm hết sức lo lắng.
“Chắc mà.” Đã ngừng nôn mửa, Chung Mạn cẩn thận hít thật sâu điều chỉnh nhịp thở.
Thấy cô cố chấp như , Mạc Lâm bất đắc dĩ theo lời cô. Sau khi xuống xe còn đỡ cô đến tận cửa nhà mới về.