Hôm nay là thứ ba, cách hạn chót chỉ còn một ngày.
Kết quả tìm hiểu nguyên nhân chặn hàng vẫn là con , tổ của Chung Mạn ai nấy đều uể oải. Họ rằng Mạc Lâm tự đến phòng của Lâm Thành, ‘ chuyện’ với một lúc.
Cũng đêm , Chung Mạn nhận điện thoại của Trương Minh Nghi:
“Giám đốc, hàng của chúng thả !”
==============================
Hàng thuận lợi đưa lên thuyền chở . Mặc dù tiền căn hậu quả vẫn rõ ràng, nhưng cuối cùng chuyện vẫn bình an vô sự.
Chung Mạn mới thở phào nhẹ nhõm bao lâu thì tinh thần lập tức trở nên căng thẳng.
Cuộc điện thoại c.h.ế.t của bà Chung gọi tới.
“Con gái , tìm cho con mấy tệ . Mẹ bảo Tiểu Hoa nhà hàng xóm dùng cái gì mà email gửi cho con . Ngày con nhớ trả lời cho đấy.”
Bà Chung chọn cách vờ như mất trí nhớ gọi cho Chung Mạn. Chung Mạn vốn tinh thần sảng khoái lập tức trùng xuống hai vai, xoa trán trả lời: “Mẹ, con đang việc.”
“Có treo cổ thì cũng thở chứ. Mẹ với con , giống …”
Tiếp theo đương nhiên là chủ đề xem mắt vạn năm đổi xuất hiện nữa. Chung Mạn thật sự bất lực đối với chuyện . Trong lúc bà Chung đang kể lể lý lẽ phụ nữ lập gia đình đến thứ bao nhiêu, cô nhịn nữa chợt :
“Con bạn trai .”
Nói xong, Chung Mạn bỗng nhiên cảm giác giải thoát.
Cuối cùng.
“Có đàn ông trong nhà….” Bà Chung một nửa mới phát hiện câu trả lời của con gái đổi. Bà ngẩn , khẩn trương cầm lấy ống hỏi: “Cái gì? Mẹ lầm chứ, con xem nào?”
Chung Mạn nhẫn nại lặp :
“Mẹ, con bạn trai .”
Đầu dây bên yên lặng ba giây, đó truyền đến tiếng thét cao giọng của bà Chung —-
“A a a !!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-143.html.]
Chung Mạn vội vàng đẩy ống xa, đợi gần một phút mới đặt bên tai.
“Cậu việc ở ? Người nơi nào? Có nhà ở ? Có xe ?”
Những câu hỏi cô trả lời ? Cô phiền muộn, chống chế : “Con đang việc.”
“Nói vài chữ thì mất bao nhiêu thời gian của con . Con .” Bà Chung lệnh xong hưng phấn . “Lát nữa gọi điện thoại cho bố con mới .”
“Cấp đến kiểm tra, chuyện gì tan .” Chung Mạn thực sự sắp nổi giận đến nơi, mặc kệ cái gì mà hiếu với chả bất hiếu nhanh chóng gác máy.
Bà Chung là sợ hãi mà thấy gọi cho Chung Mạn. một bà gấp gáp rõ lai lịch con rể tương lai đương nhiên thể chờ đến lúc tan tầm, bởi điện thoại Chung Mạn tới một giờ liền vang lên điên cuồng.
Theo kinh nghiệm đây, dù thực hiện phương pháp trì hoãn kéo dài thì cùng cũng chỉ nhận lấy đau đớn hơn mà thôi, Chung Mạn bất đắc dĩ nhận điện thoại và bắt đầu trả lời đống câu hỏi b.ắ.n qua liên hồi của .
Thời gian hỏi đáp mất những 20 phút. Chung Mạn ngoại trừ mệt mỏi, còn đột nhiên nhận một điều – quá ít về Mạc Lâm.
Không cha nghề gì, đây học trường nào, nhà …. Chung Mạn bắt đầu tự xem bản xứng bạn gái , hưởng hết hạnh phúc mà trách nhiệm gì cũng qua.
“Sao cái gì con cũng thế. Không là bừa một cái tên nào đó đấy chứ?” Đến bà Chung cũng hoài nghi con gái , hỏi gì cũng .
“Không .” ngoài tên và chức vị của , hình như cái gì cô cũng thật….
Đang lúc đầu óc cô đang chu du lên tận cõi tiên, bà Chung thừa dịp ném qua một quả b.o.m thật mạnh:
“Mùng 1 tháng 10 (Quốc khánh bên Trung) con đưa bạn trai về nhà !”
Dứt lời, bà Chung sợ Chung Mạn từ chối, đầu tiên dứt khoát cúp máy cô.
Cất điện thoại, Chung Mạn rơi trầm tư — dẫn về nhà, chỉ hai kết quả, một là chuẩn kết hôn, hai là chuẩn chia tay.
Mẹ nhất định sẽ cho phép quan hệ giữa cô và Mạc Lâm xảy bất kì sai lầm gì, cũng sẽ chuyển hành động bức ép xem mặt thăng cấp lên bức ép kết hôn. Đến khi chỉ cần cô và Mạc Lâm sơ suất một chút, chắc chắn sẽ trâu bắt chó cày.
Đồng thời, dường như lực tiến công của quá lớn, khả năng sẽ khiến Mạc Lâm phản cảm. Hơn nữa khi còn tưởng cô xúi bẩy bức hôn, cuối cùng chia tay cho xong việc.
Cho dù là kết cục nào, cô cũng đều thấy. nếu đưa về nhà, sẽ một hai ầm ĩ ba đòi thắt cổ…
Vì vấn đề khó khăn mà Chung Mạn suy nghĩ đấu tranh từ suốt tháng 8 đến tháng 9 xem nên đưa Mạc Lâm về nhà .
Tút tút tút tút tút……. Tút tút tút tút tút…..