Điện thoại bàn vang lên, Chung Mạn quơ lấy máy, mới “Alô” một cái thấy một giọng cà lơ phất phơ:
“Giám đốc Chung, em thiếu tiền ?”
Chung Mạn lập tức dậy, vô cùng phấn chấn trả lời: “Tên tiểu tử nhà việc gì thì đừng mà bịa đặt lung tung.”
“Thứ bảy tươi thế mà em còn thở ngắn than dài, còn lâu mới tin là chuyện gì. Không tiền, là đàn ông? Tổng giám đốc Mạc chia tay với em ?”
Có thể chuyện cùng Chung Mạn như , ngoài Lục Hữu Lương còn thể là ai?
Khi Chung Mạn và Mạc Lâm xác nhận mối quan hệ bao lâu, cô ‘tự giác’ khai với Lục Hữu Lương . Lúc Lục Hữu Lương chỉ vứt cho cô một câu “Em tự giải quyết thỏa ” chẳng thêm gì nữa. Bình thường ở bên ngoài, vì để duy trì tình trạng ‘tam quyền phân lập’, cũng chỉ cư xử khách sáo với Chung Mạn, hại cô cảm thấy hết sức hối hận về hành động ‘tự giác’ của .
Hôm nay thứ bảy đến tăng ca. Lục Hữu Lương cuối cùng hạ thấp chính trong văn phòng dùng điện thoại quan tâm cô vài câu.
“Anh còn rõ em than thở cơ .”
“Chỉ trách tường phòng quá mỏng, cửa kính quá sáng sủa.” Lục Hữu Lương chuyện tào lao với Chung Mạn một lúc lâu mới chuyển chủ đề, “Đừng phân tán lực chú ý của . Mau thành thật khai báo, rốt cuộc xảy chuyện gì.”
Mấy loại chuyện gia đình , trừ Lục Hữu Lương Chung Mạn cũng còn ai để tâm sự. Vì nỗi khổ tâm hơn một tháng qua của cô đều bay hết lên Lục Hữu Lương. Anh kiên nhẫn xong, im lặng một hồi, mới chầm chậm:
“Em dẫn về nhà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-144.html.]
Chung Mạn , ngây , “Không vẫn luôn phản đối em và bên ? Anh ngoài hành tinh nhập đầu hả?”
“Ngày suy nghĩ gì. Hiện tại cho rằng, hẳn là nghiêm túc với em.” Tuy Lục Hữu Lương cảm thấy Mạc Lâm tính toán quá nhiều, nhưng mấy tháng nay chứng kiến chăm sóc cho Chung Mạn, khỏi cho rằng trả giá nhiều như thật là vì dụ dỗ bé thỏ trắng Chung Mạn lên lưỡi câu. Chung Mạn coi như c.h.ế.t cũng tiếc . “Em còn nhớ chuyện hải quan chặn hàng ?”
“Tất nhiên, chuyện giật gân như thế em quên ."
“Em nghĩ chuyện đến cùng là vì mới thể xử lý chu ?”
“Chuyện từ đầu tới cuối đều kỳ quái, em giải quyết thế nào.” Chung Mạn gãi đầu, rõ lý do Lục Hữu Lương cố ý khơi mào. “Chẳng lẽ ?”
“Cơ hội tranh công như , Mạc Lâm gì với em ?” Lục Hữu Lương tâm cam lòng nguyện mà tăng thêm vài phần ấn tượng với Mạc Lâm. “Lâm Thành hiển nhiên là cách, nhưng cố ý để hải quan thả hàng của , còn của em thì nhất quyết phóng thích. Tuy lúc đồn đại rằng Mạc Lâm biến em thành con cờ hy sinh nhưng chỉ cần cân nhắc cẩn thận một chút, việc dễ nhận .”
“Anh Thành giống kiểu ngu ngốc như . Anh sợ lộ là keo kiệt, sợ em và Mạc Lâm sẽ trả thù ?”
“Em trả thù? Em thì trả thù cái gì?” Lục Hữu Lương haha mấy tiếng, Chung Mạn thoáng bực . “Chuyện giữa em và tổng giám đốc Mạc sợ là chẳng thể gạt Lâm Thành. chỉ cần mở miệng, em chắc chắn chỉ còn đường chết. Mà Mạc Lâm cũng vác lưng một cái nồi đen sì mang tiếng khác, khéo chịu đựng suốt năm năm nhiệm kỳ cũng chừng. Thủ đoạn của tài tình ở chỗ dù em hại em, em cũng gì cả.”
“Nếu là thế thật, tại cuối cùng em ?”
“Chiều thứ ba Mạc Lâm phòng của Lâm Thành, gì thì . ngay đêm hôm đó hàng của em thả , mà cuối tuần là buổi họp hàng năm ở Mỹ, dự họp của chi nhánh Trung Quốc thêm một là Lâm Thành…. Em xem đây là tại ?”
Cuộc họp thường niên của tổng công ty ở Mỹ chỉ tập trung riêng các tập đoàn cao cấp bên . Có nhiều công ty cũng như khách hàng tầm giám đốc trở lên đến tham dự. Được một những khẳng định địa vị của , mà còn mở rộng mạng lưới quan hệ. Sau bất kể là thăng chức ở công ty đến nơi khác đổi việc thì chuyện ăn với khách hàng cũng ích.
Theo lệ thường đây, tổng giám đốc luôn đến đó một , ngăn cho cấp bồi dưỡng thế lực, tương lai dịp thể lấn tới. năm nay thêm Lâm Thành….