Diệp Minh Hi gắng gượng nhịn xuống ý định phản bác. Cậu  tranh thủ sự đồng tình của Chung Mạn nên  thể  biểu hiện mạnh mẽ, sự ẩn nhẫn từ  tới nay  thể chỉ vì việc  mà  hủy hoại trong phút chốc .
Vì  ánh mắt cầu cứu của Chung Mạn chỉ  thể hướng về phía Mạc Lâm một mực yên lặng quan sát tình hình. Mạc Lâm nhận thấy ánh mắt của cô, như cô mong , mở miệng :
“Nào    quanh năm suốt tháng  một  quan tâm đến cháu , bỗng nhiên đến thăm thì  gọi là  quan trọng ? Chớ  chi là tết âm lịch hai    quan tâm đến chuyện của Diệp Minh Hi, đến gặp mặt cũng cự tuyệt. Nếu như hôm nay hai  khăng khăng  đưa  ,  sẽ hỏi luật sư của , việc    tính là bỏ rơi  , liệu hai  còn  tư cách   giám hộ  ?”
Nghe đến chuyện tư cách giám hộ  khả năng  lấy , vợ chồng họ Diệp tái mặt. Bà Diệp nhịn   mắng to: “Cái, cái gì mà bỏ rơi chứ, chẳng qua là tạm thời  kịp cảm tạ mà thôi. Không      thanh toán hết tiền  ?”
Mạc Lâm  đáp lời, bình tĩnh  ông Diệp.
“ nghĩ Minh Hi nhất thời  chấp nhận  cũng là điều bình thường. Nưng chúng  là  lớn  thể   cháu suy nghĩ .” Giọng điệu ông Diệp trở nên hòa hoãn, từ từ giải thích. “Trường học mới , so với bầu  khí ngột ngạt của thành phố X  hơn  nhiều. Vả  chúng  một nhà bốn  sẽ ở cạnh cháu, vợ  là   nội trợ, hai đứa con của  cũng  thể  bạn với Minh Hi. So với cô Chung ở thành phố X    việc   chăm lo cho cháu thì  hơn nhiều.”
Ông Diệp  cũng   là  đơn giản. Vợ đeo mặt trắng còn ông  là mặt đen, một  kích động một  điềm tĩnh, hiển nhiên là một kẻ thủ đoạn.
Thế nhưng, Chung Mạn   d.a.o động. Cô thường xuyên áy náy vì   thời gian chăm sóc cho Diệp Minh Hi, lúc  đối phương  chân thành tới đón ,  lẽ thật sự là lương tâm trỗi dậy  lấy  ‘  yêu’ cũng  chừng. Nếu bản  mù quáng ngăn cản, cô chỉ lo sẽ phá hoại sự trưởng thành của Diệp Minh Hi.
Thấy Chung Mạn  dấu hiệu định đồng ý, Diệp Minh Hi sợ hãi nắm tay cô thật chặt, khẳng định chắc nịch với cô: “Em   rời xa chị.”
Chung Mạn đau lòng xoa đầu , “Chị .”
“Cô Chung, chúng   lựa chọn những thứ  nhất cho cháu.” Ông Diệp   xong, vợ ông  liền xen  : “Hơn nữa cô đừng quên rằng, cô căn bản   tư cách tranh giành với chúng . Nếu cô  hợp tác, chúng  sẽ báo cảnh sát.”
Chung Mạn hai tay ôm đầu đấu tranh tư tưởng. Trong phòng lúc  vô cùng im ắng,   một tiếng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-148.html.]
Cô hiểu    là một  chị .  cô  coi Minh Hi như   của , bây giờ bảo cô  giao nó  tay những  nhà  từng đối xử khắc nghiệt với nó, cô  thể  .
 nếu để Diệp Minh Hi tiếp tục theo cô chịu khổ, một  đối mặt với bức tường chờ cô về nhà, học tập ở trường phức tạp, cô cũng  thể  .
Hơn nữa, cô thực sự   tư cách tranh giành với bọn họ.
Cô nên  gì bây giờ?
Lặng im một hồi lâu, Chung Mạn thở sâu ngẩng đầu,    xung quanh, cuối cùng  với ông Diệp:
“ cần thời gian sắp xếp  đồ đạc của em , mong ông chiều mai  đến đón em  .”
Thế giới,  sụp đổ.
Sau khi vợ chồng họ Diệp thỏa mãn rời ,    trong phòng khách đều   một lời. Diệp Minh Hi  sức nắm chặt lấy tay Chung Mạn, khó tin  cô, đợi cô giải thích.
“Chúng  về phòng thu dọn đồ đạc thôi.” Chung Mạn cầm tay   về phòng. Diệp Minh Hi đột nhiên vung tay cô , kích động hét to: “Chị gạt em! Chị   sẽ  rời bỏ em mà!”
“Minh Hi…” Chung Mạn  giữ chặt lấy ,   dùng sức đẩy tay cô , bất thình lình lùi về  hai bước. Chung Mạn thấy  chỉ đành khuyên nhủ: “Em về phòng cùng chị  …”
“Em  ! Em  . Chị   , chị sẽ  bỏ em!”
Thấy Diệp Minh Hi càng lúc càng kích động, Chung Mạn liếc mắt  hiệu với Mạc Lâm. Mạc Lâm liền  về phía Diệp Minh Hi, định ép   phòng.  Diệp Minh Hi cho dù  kích động, vẫn  thể phát hiện  hành động của Mạc Lâm, lập tức gắng sức đẩy   , đồng thời còn chỉ  Mạc Lâm và Chung Mạn gào lên: “Chúng  vốn   mà. Tại     mới đến chị liền  tống em ? Là vì em  vướng bận hai ? Chị vì   mà  cần em nữa ?”