“Đừng  lung tung, chúng  về phòng  …”
“Em  !” Cậu    chạy  ngoài, Chung Mạn thấy  rốt cuộc cũng  thể nhẹ nhàng thêm nữa, giận dữ quát:
“Đứng ! Nếu em dám chạy  chị sẽ gọi điện cho bác em ngay lập tức!”
Bước chân của Diệp Minh Hi khựng , đau đớn : “Không  hôm nay thì cũng là ngày mai,  khác gì …”
“Thằng bé … Có  chuyện tử tế  hả?” Chung Mạn  tới dẫn   phòng. Diệp Minh Hi còn  giãy dụa, Chung Mạn ngoảnh đầu lớn tiếng hỏi: “Tay chị còn đau đấy, em vẫn  gạt tay chị  ?”
Nhận  tay Chung Mạn  sưng tấy, Diệp Minh Hi  áy náy, lửa giận lập tức tiêu biến  hơn phân nửa. Không gian bỏ trống   đau thương chiếm cứ, trái tim thoáng chốc nhói đau, thoáng chốc thắt chặt. Trên tay vẫn còn giữ lấy  ấm của cô, chóp mũi còn ngửi thấy hương thơm của cô, nhưng  ngày mai,  ngày mai…
Vừa đến cửa phòng, Diệp Minh Hi theo bản năng liền  ác cảm, đặc biệt là vali hành lý đang bày trong phòng, nửa bước  cũng   bước .  Chung Mạn  dừng bước cùng , ngược  còn dùng sức lôi   phòng,  đó buông tay   khóa cửa .
Diệp Minh Hi cứng đờ vặn vẹo cổ tay , năm ngón tay uốn uốn  một hồi, thất thần như lỡ đánh mất thứ gì,  bắt  nhưng chỉ bắt   khí.
Rất lâu    từng cảm nhận  cảm giác mạnh mẽ đến thế. Cậu  trong cuộc sống về  của , thứ cảm giác khiến con   trống rỗng đến điên cuồng  sẽ luôn luôn bám lấy . Bởi  còn  giống như cô kiên nhẫn sưởi ấm, dùng dáng vẻ tươi  xua tan  tịch mịch trong , hóa nỗi đau thành hư  cho .
 Sau , sẽ  còn nữa…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-149.html.]
“Em! Thật là… Chị thật     với em thế nào cho . Từ bao giờ em  trở nên xúc động như  hả? Lại còn  linh tinh với  Mạc nữa.” Chung Mạn tức giận kéo   xuống, hàng lông mày thanh tú nhếch lên. “Hơn nữa, ai  là chị  cần em?! Chị   là sẽ để em  ?!”
Cái gì? Diệp Minh Hi tưởng chừng như  thể tin  tai , “, nhưng   chị  mới ….” 
“Em tự  ngẫm  xem, bác trai bác gái của em hùng hùng hổ hổ hăm dọa như , chị   thế liệu họ  chịu rời khỏi đây ?” Chung Mạn trừng mắt  Diệp Minh Hi, phất tay . “Không  việc  nữa. Em mau  cho chị , tại  bọn họ vô duyên vô cớ tới đây đón em về?”
Cảm xúc hỗn loạn từ kinh hãi giận dữ đến bất chợt vui mừng khiến Diệp Minh Hi  thể điều chỉnh  cảm xúc của , nhất thời  phản ứng   đối với câu hỏi của Chung Mạn. Một lúc lâu   mới lắc đầu : “Em cũng  .” 
“Ừm…. Câu hỏi  em nhất định sẽ trả lời , đây chính là lý do chị kéo em  phòng.” Dứt lời, Chung Mạn liếc mắt  nó. “Em thực sự nghĩ rằng chị  em  thu dọn hành lý đấy ?” 
Diệp Minh Hi ngượng ngùng cúi đầu, bên tai truyền đến giọng  của Chung Mạn:
“Đến tột cùng là em   chịu đựng những gì ở nhà bác em?” 
Diệp Minh Hi khó khăn lắm mới bình tĩnh  ,  thấy câu hỏi của cô  một  nữa cương cứng  , cả  run rẩy, hai hàng lông mày nhíu chặt. Trên mặt  hiện  sự đau khổ, ánh mắt như xuyên qua cảnh vật  mắt, trở  quá khứ đầy đen tối  …..
“Này, tỉnh !” Chung Mạn đưa tay áp lên mặt , nhẹ nhàng chạm  da ,  từ từ mở , cuối cùng ôm lấy gáy của , lo lắng  thẳng  mắt . “Chị  chuyện đó  hề dễ chịu chút nào, cho nên từ  tới giờ chị  hề nhắc đến.  hôm nay bác trai em  tìm tới cửa,  dùng huyết thống và luật pháp để đưa em về. Nếu em  kể cho chị , chị chỉ  thể trơ mắt  họ đưa em  mà thôi.” 
Cho dù là từ góc độ nào, Chung Mạn cũng đều   quyền giữ  Diệp Minh Hi. Cô  bảo vệ quan điểm của , bắt buộc  tìm  bằng chứng  lợi cho . Ban nãy Mạc Lâm  nhắc nhở cô — nếu như  thể chứng minh  nhà bên đó chăm sóc  đầy đủ thậm chí là ngược đãi Diệp Minh Hi, hoặc  mưu đồ khác khi  đưa  về, cô  thể dựa  luật pháp đoạt lấy quyền giám hộ của Diệp Minh Hi,  cho họ  cơ hội lặp  trò cũ một  nữa. 
 nếu như họ  từng gây  chuyện gì quá đáng,  thực sự  thể chăm sóc Diệp Minh Hi, cô… Tuy cô  từ bỏ , nhưng đương nhiên vẫn sẽ thuyết phục Diệp Minh Hi  về, sẽ  ích kỷ giữ  ở  bên .