“Em một tên đàn ông dạy em bí quyết nuôi trẻ ?” Mạc Lâm trêu chọc cô, đó ngừng chuyên chú suy nghĩ biện pháp. Cả văn phòng chỉ còn âm thanh cộc cộc của ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn khi Mạc Lâm suy tư. “Nghe trẻ con đều nhanh nhanh biến thành lớn. Hay là em giải thích với em điểm khác giữa trẻ con và lớn? Ví dụ như chỉ trẻ con mới ỷ chuyện khác, mới ngoài là nắm tay chị buông. Nếu em một đàn ông thể đảm đương trách nhiệm thì nên quấn lấy em?”
“Cách như , em nghĩ nhỉ?” Hai mắt Chung Mạn tỏa sáng, càng nghĩ càng thấy khả thi. “Minh Hi cũng lớn . Nó chịu cho em gọi là ‘nhóc con’ nữa.”
“Cứ , nếu chúng sẽ cùng nghĩ cách khác.”
“Ừ!”
Chung Mạn hào hứng rời , căn phòng trở nên yên tĩnh.
Ngay đó, cứ thỉnh thoảng đều đều vang lên tiếng cộc cộc.
Cộc….. cộc…..
===================
Chung Mạn về đến nhà, mới xuống sofa, Diệp Minh Hi lật đật bám dính lấy cô. Trong thời gian cao hơn Chung Mạn, tay dài chân dài khiến Chung Mạn cảm giác dồn ép. Vì thế cô một nữa quả quyết cho rằng giáo dục sự tự lập cho Diệp Minh Hi là điều cần thiết.
“Minh Hi ….”
“Dạ?” Ánh mắt trong veo vương nửa hạt bụi của Diệp Minh Hi về phía cô.
“Đứa nhỏ lớn , gương mặt vẫn còn ngây thơ thế ?” Chung Mạn nghĩ thầm. Ngày thường cô thấy biểu cảm của thì sẽ nghẹn lời. cô quyết tâm lùi bước, kiên trì lý do suy nghĩ mất cả ngày mới :
Em cũng mười sáu tuổi , là lớn, nên bám dính lấy chị giống như trẻ con nữa….”
Chung Mạn xong, sắc mặt Diệp Minh Hi nhanh chóng trở nên trắng bệch, bàn tay vốn nhẹ nhàng nắm lấy áo cô đột nhiên xiết chặt. Cả run rẩy như lá rụng trong gió, lẩy bẩy ngừng trong lòng cô, dọa Chung Mạn dám thêm nữa. Cô kéo tay xem chuyện gì, sống c.h.ế.t chịu buông tay.
Thực , nội tâm của đến mức bàng hoàng hoảng sợ như bề ngoài. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, hiểu tại trải qua chuyện mà Chung Mạn còn mấy lời với ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-154.html.]
Lần đó cố ý để lộ nét mặt bi thương lẫn bất lực, ngoài mục đích khiến cô ý thức sự thực là đang từ từ trưởng thành , còn cho cô thể cự tuyệt việc tiếp xúc mật với . Chỉ cần như , nhất định cô sẽ quen với việc chạm cô với tư cách là một đàn ông. Đến lúc cộng thêm cả tình cảm và cô chung sống nương tựa sẽ dễ dàng khiến cô chuyển hướng, lao vòng tay .
Tại ngày hôm nay cô trực tiếp lời kích thích ‘sự yếu ớt’ của như ?
Lòng Diệp Minh Hi trầm xuống, mặt càng sức biểu hiện sự đáng thương. Chung Mạn hù sợ, liền mặc kệ tất cả kéo qua, cũng chẳng buồn tiếp, hai tay gập ôm chặt , vỗ nhẹ lên lưng an ủi:
“Ngoan, , bình tĩnh, bình tĩnh……”
Vài phút trôi qua, Diệp Minh Hi rốt cuộc cũng bình tĩnh . Chung Mạn nhất thời nên gì, còn đang nghĩ nên tiếp , bỗng từ trong lòng truyền đến giọng yếu ớt hỏi: “Chị thích em ? Chị ghét em ?”
“Sao chị thể ghét em chứ……” Chung Mạn thở dài, mười sáu tuổi , chẳng khác gì một đứa trẻ sáu tuổi ?
“Chị đưa em ?”
“Không , chị đưa em về . bỏ em ? Chị chỉ nghĩ em cũng mười sáu tuổi , lẽ cũng nên học cách tự lập……”
Sau đó mặc cho Chung Mạn thế nào, Diệp Minh Hi đều tự động đem trách nhiệm quy hết về bản , tự cho là , liên tục hỏi gì mới thể khiến cô chán ghét , hại Chung Mạn dám gì nữa. Toàn bộ thời gian còn của cô đều dùng để trấn an .
Kết quả là dự định thi hành kế hoạch dạy dỗ của Chung Mạn thất bại.
Đây chính là kết quả mà Diệp Minh Hi mong .
Cậu Chung Mạn xem như một đàn ông là thật sự, nhưng là bây giờ. Chung Mạn và Mạc Lâm đang trong giai đoạn định, lúc mà bỗng nhiên đổi vị trí, khác gì đang bảo Chung Mạn rời bỏ đến bên Mạc Lâm.
Cậu cần thời gian để kéo Chung Mạn từ chỗ Mạc Lâm về phía . Đến khi khiến cô hiểu bản là đàn ông thể cô che gió che mưa, khiến cô vĩnh viễn dừng chân tại lồng n.g.ự.c của cũng muộn.
Hôm nay Chung Mạn bất chợt chuyện , e rằng ngày hôm đó để Mạc Lâm manh mối, nhưng thái độ của Chung Mạn giống như rõ tâm tư của . Cũng đúng, nếu Mạc Lâm thẳng với Chung Mạn, khả năng cô sẽ nghĩ vì mà đặt điều dối. Dù hiện giờ Chung Mạn vẫn coi là đứa trẻ đơn thuần vô hại……
Tuy vạch trần nhưng cũng xuất chiêu . Mình thể tiếp tục yên một chỗ chống cự một cách thụ động nữa.
Tiếp chiêu !