“Tháng tám  đến hỏi, nhưng nhà hàng  nhận thêm. Vừa dịp   rời , ông chủ mới tìm đến em.”
Từ năm  đến năm nay,  luôn giấu chuyện  trong lòng. Biết họ thiếu tiền,  dám để cô bỏ việc  thêm nhưng mới đầy mười sáu tuổi  chạy  tìm việc , nỗ lực  việc, còn sợ cô  sẽ mắng ………
Nước mắt Chung Mạn   kìm  mà rơi xuống một  nữa.
“Một tiếng em  10 tệ, một ngày  50 tệ, một tháng là 1500 tệ. Vậy nên chị  cần   thêm nữa đúng ?” Diệp Minh Hi dường như còn sợ Chung Mạn   đủ thảm, cẩn thận từng chút một mà thêm đòn trí mạng. “Em  ăn cơm với chị…..”
“Oa…….” Chung Mạn  nhịn  nữa, che mặt xông  WC  thảm thiết.
Phòng khách chỉ còn Diệp Minh Hi và Mạc Lâm  đối mặt .
Diệp Minh Hi vẫn còn e dè sợ hãi  đó, Mạc Lâm liếc mắt ,  thấy   phản ứng gì liền phối hợp tỏ vẻ  can dự  mà ung dung uống chén .
Anh  đương nhiên hiểu rõ ý định của Diệp Minh Hi,   chỉ là dùng khổ nhục kế ép Chung Mạn bỏ việc  thêm để giảm bớt cơ hội để   và Chung Mạn ở bên   ?  Chung Mạn  tin tưởng, cảm động, vì Diệp Minh Hi hiểu chuyện mà vui mừng. Nếu    vạch trần quỷ kế của Diệp Minh Hi, cô  hiểu  sẽ càng thêm đau lòng.
Huống chi thủ đoạn như , cho dù Diệp Minh Hi thực hiện   cũng  hẳn sẽ ảnh hưởng tới tình cảm giữa   và Chung Mạn.
Đong đếm hai bên xong xuôi,   quyết định duy trì yên lặng   một lời.
Không lâu , Chung Mạn hai mắt sưng đỏ   phòng khách, câu đầu tiên chính là:
“Ngày mai chị sẽ bỏ việc  thêm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-157.html.]
Từ giờ     thêm  buổi tối nên đến tầm bảy tám giờ là Chung Mạn   thể rời công ty. Cô   từ chối lời đề nghị đưa cô về của Mạc Lâm. Tuy ở công ty cũng  vài   họ hẹn hò, nhưng  nguyên tắc ‘thà để   ,  để   thấy’, Chung Mạn vẫn  tránh  hiềm nghi.
Sau mấy  kiếm cớ thoái thác đều  Mạc Lâm dễ dàng chống chế, cuối cùng cô  nhịn  đành    tình hình hiện tại cho   . Ai ngờ   chỉ dùng một câu  nóng  lạnh  khiến cô nghẹn lời.
Anh  : “Ý em là   từ chức?”
Ông trời ơi! Cô nào dám chứ?!
Thế là cô chỉ  thể vuốt vuốt mũi, ngoan ngoãn lên xe   .
Sau khi cô tự lấy   gương  xin nghỉ dạy đương nhiên  thể để Diệp Minh Hi tiếp tục   thêm. Ngày đó ở trong WC cô  tính toán thử, với tiền lương cấp giám đốc của cô cộng thêm học bổng của Minh Hi, mức thu chi mỗi tháng cũng  thể cân đối. Nếu Minh Hi    cô tiếp tục  thêm,  thì cô    cũng .
Hơn nữa cô vốn  cảm thấy áy náy vì để Minh Hi ở nhà một , bây giờ  đúng dịp  cơ hội  đổi, dành hết thời gian buổi tối bầu bạn với .
Hiện tại cơm tối đều do Diệp Minh Hi lo liệu. Có vài  Chung Mạn mời Mạc Lâm đến nhà dùng bữa,   đều vui vẻ đồng ý, trông  vẻ cũng khá hòa thuận với đứa trẻ  quen ở cùng  xa lạ như Minh Hi. Vì  trong  thời gian  tâm trạng cô trở nên  lạ thường, dù cho bầu trời  u ám đến mấy cô vẫn  cảm giác thời tiết    đến nhường .
Đáng tiếc, ngày tháng hạnh phúc thường ngắn ngủi.
Vài ngày , Chung Mạn nhận  một bức thư từ luật sư, yêu cầu cô giao trả Diệp Minh Hi cho  giám hộ hợp pháp, nếu  sẽ  truy tố. Đêm  Chung Mạn  thể nào chợp mắt nổi. Chịu đựng suốt một đêm, buổi trưa hôm  cô nóng lòng cầm bức thư tới tìm hỏi vị luật sư họ Tạ  quen  với Mạc Lâm. Luật sư Tạ  vụ kiện   khó giải quyết, cả thời gian lẫn tiền bạc đều sẽ hao tổn  ít, nhưng đối phương  chắc  kiện thật, khuyên cô  nên lo lắng, đợi tình hình  định   tiếp.
Sau đó, Chung Mạn liên tục nhận  cuộc gọi từ phu nhân họ Diệp . Bà  mắng chửi cô thậm tệ, cho rằng cô  chia rẽ  nhân, bắt cóc trẻ con,  mưu đồ ,… Di động của Chung Mạn   chức năng đặc biệt chặn cuộc gọi đến, trong khi  việc   thể tắt máy. Kết quả là cô gần như bất cứ lúc nào cũng  thể phát điên bởi tiếng chuông  khác gì tiếng gào rống khiến thần kinh của cô dần suy nhược.
Việc cô  quấy rối, Tiểu Triệu, Trương Minh Nghi đều . Mạc Lâm cũng từng hỏi qua nhưng Chung Mạn chỉ thành khẩn hứa hẹn   thể ứng phó ngăn chặn sự truy hỏi đến cùng của họ. Có lẽ là bởi vì cảm kích Diệp Minh Hi nên Chung Mạn   tạo áp lực cho , cũng    cảm thấy áy náy. Cho nên  khi về nhà cô luôn tắt di động, chuyện  quấy rối một chữ cũng  đề cập tới. Vì thế   hề  đằng  nụ  dịu dàng của Chung Mạn trong mỗi bữa tối là nỗi mỏi mệt uể oải pha lẫn bất đắc dĩ đến mức nào.