“Nói nhiều như , tóm  chỉ  một câu.” Chung Mạn ngẩng đầu, nghiêm nghị mà áy náy  Diệp Minh Hi. “Chị    tin em, mà là chị  thể tin em.”
Những lời  của Chung Mạn khiến cho cả căn phòng  chìm  yên lặng. Diệp Minh Hi nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy Chung Mạn luôn lảng tránh một vấn đề, “Chị  thật em , chị yêu Mạc Lâm ?”
Nghe  câu hỏi của Diệp Minh Hi, Chung Mạn ngẩn , suy nghĩ một lúc mới từ từ nở nụ , “Thứ tình yêu sống c.h.ế.t   trong tiểu thuyết ư? Chị nghĩ chị và    đến mức đó.  chị  ,   bánh mì hết thảy đều  cần bàn bạc gì nữa. Mạc Lâm   điều kiện cơ bản,   chỉ cần chị  cảm tình với  , chỉ cần  ghét   là  .”
“ chị   yêu  !” Diệp Minh Hi  thể hiểu nổi cách nghĩ của Chung Mạn,   tình yêu,  hôn nhân  thể hạnh phúc ? “Không yêu ,   thể kết hôn? Đây là chuyện cả đời mà!”
“Minh Hi, đây chính là sự khác biệt về  cách tuổi tác đấy. Trước   thể chị cũng sẽ như em,  thể chấp nhận .  sống đơn độc lâu , chị thực sự  mệt mỏi. Bây giờ chị chỉ mong  một  đàn ông  thể cùng chị  đến cuối đời mà thôi.” Chung Mạn thản nhiên , thành thật  Diệp Minh Hi. “Trong  những  chị  thể chọn, điều kiện của Mạc Lâm là  nhất, chị cũng thích  , chị cảm thấy như  là đủ . Có   tình yêu  cũng sẽ biến thành tình ,  lẽ giữa chị và     tình yêu thuần túy, nhưng chị tin chị và   cùng chung chí hướng. Cả hai đều quyết tâm giành cả cuộc đời  cho đối phương.”
“Mạn Mạn, loại tình yêu   thể đem  hạnh phúc cho chị . Hơn nữa,     vốn dĩ  yêu chị,  chị  thể chắc chắn   sẽ cùng chị  hết cuộc đời chứ?” Diệp Minh Hi lúng túng hỏi , “Huống chi chị  yêu  ,   thể chắc chắn    chị thực sự yêu sẽ  xuất hiện?”
“Nếu chị  quyết gả cho Mạc Lâm, chỉ cần     đổi, chị cũng sẽ   đổi. Nếu  chị thực sự yêu về  mới xuất hiện…..” Chung Mạn  nhạt, “Chị cũng chỉ  thể  là  duyên mà   phận thôi.”
 , cô coi trọng lời hứa,  đồng ý chăm sóc , ngay cả khi  lấy  phí sinh hoạt cũng  vứt bỏ . Ngược  còn hy sinh cả thời gian cá nhân để  thêm kiếm tiền, cho tới bây giờ cũng  từng  ý nghĩ sẽ đá  về quê chẳng thèm đoái hoài…..
Nghĩ đến sự cố chấp đầy ngang ngược của Chung Mạn, Diệp Minh Hi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-168.html.]
Mạc Lâm cũng chỉ là một tên đàn ông bình thường. Ngoại trừ tiền bạc   chẳng  thứ gì, ngay cả tình cảm dành cho Chung Mạn cũng  đơn thuần là tình yêu. Lúc  cô  nghĩ hôn nhân chỉ là cách đầu hàng  áp lực của thực tại. Nếu thực sự cưới Mạc Lâm, cô sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.   cô từ bỏ lời hứa, trừ phi  thương tổn đầy  hoặc là thần kinh bất thường, nếu  cho dù  đến tận thế cũng chẳng thể .
Biết rõ phía  là vách núi,  rõ cô chỉ cần tiến lên  một bước thì sẽ  còn cách nào xoay chuyển,   thể trơ mắt  cô thả   vực sâu  đáy .
Hơn nữa nếu cô thực sự  đồng ý. Như  đời   cũng  còn cơ hội ở bên cô nữa.
Cậu cần  ngăn chặn chuyện . Vì hạnh phúc của cô,   thể để Chung Mạn gả cho Mạc Lâm,  thể để cô lỡ dở cả đời chỉ vì áp lực xã hội.
 ở  mặt cô,  chỉ  thể :
“Em hiểu , em sẽ chúc phúc cho chị và Mạc Lâm.”
Sau đó,  theo nụ  hạnh phúc như trút hết  gánh nặng của cô.
Mạc Lâm đồng ý cho cô thời gian để suy nghĩ, Diệp Minh Hi cũng bình thường trở .  như  cũng  thể khiến Chung Mạn thả lỏng tinh thần  bao nhiêu.
Ngày mai cô sẽ   ở hàng ghế ‘ cáo’ tại tòa án, là  bình thường đều  thể  hồi hộp.