Diệp Minh Hi tưởng rằng  thể giải quyết vấn đề một cách dễ dàng.  , với quỹ ngân sách , công ty nhất quyết  theo yêu cầu trong giấy tờ. Vì  tất cả vẫn đang trong trạng thái giằng co.
“Ông  thể giải quyết  cái quỹ đó ?” Diệp Minh Hi cau mày hỏi Diệp Sùng Đức ở đầu dây bên .
“Đầu tư bên nước ngoài chính là phiền phức như . Nếu   đổi đối với  bộ quỹ ngân sách thì  báo lên trụ sở chính. Vì thế, bọn họ  dám giả mạo chúng.” Thấy tiền sắp tới tay mà vẫn  kéo  kéo , Diệp Sùng Đức  khỏi buồn bực.
“Ông  thể  giả giấy nhập học cho  ?” 
“Họ yêu cầu   giấy xuất cảnh và còn bảo sẽ cử ai đó thường xuyên theo dõi nữa!” Biện pháp nào Diệp Sùng Đức cũng đều nghĩ đến, nhưng   xét duyệt cẩn thận như thế, ông  cũng  còn cách nào. “Nếu việc   thể giải quyết thì bác sẽ  rút đơn kiện. Vì thế, bác khuyên mày nên nhanh chóng trở về thì hơn. Đừng  lãng phí thời gian của  .”
“  ,  nhất định  ở  thành phố X.”
“Mày đừng tưởng con đàn bà   thể giữ  mày. Bác   nhiều cách để bắt mày trở về, mày là  thông minh, đừng bắt bác  thực sự  tay.”
“Nếu ông dám động đến cô  thì cho dù   chạy trốn  cũng sẽ   nước ngoài. Đến lúc đó, một xu ông cũng đừng mong lấy .”
Diệp Sùng Đức hừ hừ hai tiếng định  tiếp nhưng đầu dây bên   tắt máy. Diệp Minh Hi bực bội cúp điện thoại  trở về phòng khách. Lúc , điện thoại bàn trong nhà đột nhiên kêu lên, liếc  về phía Chung Mạn thì thấy cô đang  giả c.h.ế.t  sofa, Diệp Minh Hi đành  nhấc điện thoại lên : “Alô!”
“Minh Hi đấy , chị Chung Mạn  ở đó  cháu?”
Diệp Minh Hi vô cùng chán ghét cái từ “chị” , nhưng  gọi đến là  của Chung Mạn nên  vẫn  trả lời tử tế: “Chị   ở đây, bác chờ một chút. Mạn Mạn điện thoại của chị .”
Cô duỗi tay cầm lấy điện thoại. Trước khi đưa đến gần tai, Chung Mạn   thấy giọng  vui sướng của : “Con gái , Tiểu Mạc  cầu hôn con   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-172.html.]
Chung Mạn  xong lập tức  bật dậy lo lắng  Minh Hi, thấy    điểm gì khác thường cô mới “Ừ”,   chút phiền muộn : “Sao    chạy đến  với  ?”
“Con cũng đừng trách nó. Lúc    nhiều  hỏi nó tại  hai đứa vẫn  chịu kết hôn, nó đều  là đang chuẩn . Mẹ  gọi hỏi thì nó   quanh  quẩn,  cả buổi chiều mà cũng  tiết lộ thêm bất cứ điều gì,   ngay là  vấn đề. Quả nhiên Mạc Lâm  cầu hôn con .”
“Vậy hóa     vẫn   gì ?” Chung Mạn bỗng cảm thấy    giống một tên gian thương.
Sau khi   sự thật,  Chung  bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Con gái , qua khỏi làng  sẽ  còn cửa hàng nữa *. Tiểu Mạc hiếm khi  lòng  cầu hôn, con còn chần chờ gì nữa. Mấy đứa trẻ hàng xóm đều   em bé hết , con ý , vẫn còn lề mà lề mề…”
*Ý chỉ cơ hội     thứ hai.
Chung Mạn  tiếp chuyện  một hồi,  khỏi đau đầu nhức óc. Trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, bà Chung cũng  quên nhắc đến chuyện của Chung Minh,    ở trong tù càng lúc càng uể oải. Chung Mạn lập tức cảm thấy áp lực đè nặng  vai.
Mệt mỏi ném điện thoại xuống đất, Chung Mạn vùi đầu  trong gối,   thoát .
Diệp Minh Hi bước tới, xoa xoa mái tóc của cô. Cô thò đầu    với  nhưng nụ    miễn cưỡng.
“Mạn Mạn.
“Yên tâm , chị  . Trước  xảy  bao nhiêu chuyện chị đều  thể chịu đựng . Giờ chỉ  chút chuyện như ,   khó  chị .”
Tuy  như thế nhưng giọng điệu của cô    nửa phần chắc chắn. Diệp Minh Hi hết sức lo lắng,  chạm  tóc cô,  xuống  cô.
“Mạn Mạn, thật xin . Tất cả đều tại em…”