“Sao chị dùng cách nữa? Lúc là em hiểu chuyện nên mới chị lừa gạt ăn đồ ăn nhanh.” Diệp Minh Hi mỉm vạch trần ý đồ xa của Chung Mạn.
“Ơ, trẻ con thường thích ăn đồ ăn nhanh . Ngày em gì nên chị đưa em đến các cửa hàng bán đồ ăn nhanh cũng là chuyện hết sức bình thường mà.” Chung Mạn hùng hồn lý lẽ, cuối cùng hỏi: “Vậy bây giờ em đây?”
“Không, mà, em thật sự ăn đồ ăn nhanh.” Diệp Minh Hi vô cùng “thành ý” gật đầu lia lịa.
“Hứ, đằng nào cũng , em nhiều lời gì?” Chung Mạn cố tình lầm bầm vài tiếng, lấy túi xách :”Đi thôi.”
Hai đến tiệm ăn nhanh. Diệp Minh Hi hỏi Chung Mạn ăn gì chọn món. Chung Mạn tại chỗ đợi mang đồ ăn , đột nhiên nghĩ tới quên với Minh Hi là lấy hai cốc coca. Không là chỉ lấy một cốc thôi đấy chứ? Nếu chỉ lấy một cốc, hai uống chung liệu hổ quá ?
Diệp Minh Hi vẫn xếp hàng quầy, thỉnh thoảng cô. Nếu như bây giờ bảo chia coca hai cốc thì chỉ sợ sẽ tổn thương tâm hồn mỏng manh của .
Aizz, thật nhớ lúc Minh Hi còn nhỏ, cô ôm, sờ như thế nào cũng vấn đề gì.
Chung Mạn còn hoài niệm xong thì Minh Hi đem đồ ăn trở về chỗ . Cô liếc mắt thấy hai cốc coca đang ở đĩa ăn, trong lòng buồn bực vui.
Đứa trẻ và cô xa lạ đến thế . Còn uống chung một cốc coca với cô nữa, ngại cô bẩn ?
Chung Mạn cũng tâm trạng của bình thường. Minh Hi cùng cô uống chung một cốc thì cô hổ, uống hai cốc thì cảm thấy hai nên xa cách đến thế. Cho dù thế nào cô cũng đều vui. Không ngờ cô thể khống chế nổi suy nghĩ của .
“Có chuyện gì thế, sắc mặt chị khó coi như ?” Diệp Minh Hi đương nhiên ý nghĩ của Chung Mạn. Chung Mạn càng tự giác lấy hai cốc coca là để cô thả lỏng cảnh giác.
“Không gì!” Chung Mạn lắc đầu, giữ vững tinh thần :”Chúng mau ăn ”
Chung Mạn cầm chiếc hamburger lên, thấy khoai tây chiên liền khỏi sững sờ: “Sao hôm nay khoai tây chiên nhiều thế, em mua thêm ?”
Diệp Minh Hi lắc đầu: “Không nha, đây là phần nhân của chiếc bánh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-175.html.]
“Cái so với phần nhân của chiếc bánh còn nhiều hơn, nhét nữa .” Chung Mạn đem cả bịch khoai tây đổ xuống nhưng quá nhiều miếng mắc kẹt , cô lắc lắc nhiều mới thể đổ . “Thế cũng khoa trương quá !”
Chung Mạn theo bản năng về phía quầy bán hàng, vặn chạm ánh mắt của cô nhân viên. Cô đang lén lén lút lút về phía , thấy phát hiện ,cô lập tức cúi đầu, khuôn mặt cũng đỏ lên ít. Cô hề hành động chính là giấu đầu hở đuôi.
“Chị hiểu !” Chung Mạn ranh mãnh Minh Hi : “Từ nay trở , em sẽ là gọi món, hả.”
Diệp Minh Hi nghi ngờ đầu về phía quầy bán hàng cho cô nhân viên sợ tới mức tay chân luống cuống hết cả lên, lỡ tay đánh đổ cốc coca. Cảnh tượng Diệp Minh Hi mãi thành quen, nhàn nhạt Chung Mạn :
“Không ngờ chị nhàm chán như !”
“Ai nhàm chán chứ, đây chính là cách nhất để tiết kiệm tiền. Em kiếm tiền thì gạo quý như thế nào.”
“Minh Hi.”
Tiệm ăn nhanh quả đúng là một nơi để gặp mặt quen. Lần ở đây Chung Mạn gặp Mạc Lâm, ở đây Minh Hi cũng gặp quen.
Diệp Minh Hi lên , chào hỏi với hai cô gái đang cạnh bàn. Hai cô gái thấy Chung Mạn lập tức hỏi: “Minh Hi, đây là chị của đấy ?”
“Ừ.”
“Chúng trong cuộc tranh đấu của Trương Dũng và Tần Tâm Lan vì chị của nên mới tham gia, còn tưởng rằng chị của ….” Cô gái đang chuyện Chung Mạn một lúc, khuôn mặt cô lộ nét thất vọng. Chung Mạn thấy điều , cảm thấy phiền não, khiến Minh Hi mất mặt đến ?
Cô bạn bên cạnh cầm đĩa thức ăn : “Minh Hi, chúng tìm chỗ , thể đây với hai ?”
Chung Mạn sang bộ quán ăn, thấy thực sự nhiều . Cô cũng Minh Hi mất lòng bạn học liền dùng ánh mắt hiệu cho đồng ý. Vốn Minh Hi từ chối nhưng bất đắc dĩ vẫn ghế bên trong.
Hai cô gái vui vẻ xuống, chủ đề câu chuyện đều xoay quanh Minh Hi, ví dụ như:
“Minh Hi, cũng thích ăn bánh hamburger . Khẩu vị của chúng thật giống .” thực tế, ăn chiếc bánh là Chung Mạn.