“Bộ quần áo quá, chọn khéo thật đấy.” Kì thực, bộ quần áo cũng là do Chung Mạn chọn.
“Minh Hi, điện thoại của đặc biệt, chắc là dùng lâu nhỉ? Cậu thật tình cảm.” Thực , chiếc điện thoại cũng vẫn là do Chung Mạn đưa cho .
Nghe một tràng nịnh nọt như , mặt Chung Mạn chút đen. tất nhiên, cô sẽ so đo với một cô bé. Cô chỉ bên cạnh chấm tương ăn khoai tây chiên và thưởng thức sự nhiệt tình mạnh dạn của họ.
Mặc dù Diệp Minh Hi vẫn luôn chuyện cùng bạn học nhưng vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Chung Mạn. Bắt gặp khuôn mặt cô trở nên khác thường vì thấy chuyện qua với cô gái khác, sực nhớ tới những câu chuyện m.á.u chó trong các vở kịch – thường thì khi nam chính rời , nữ chính mới phát hiện nam chính như thế nào, lúc đó mới bản tình cảm với .
Có lẽ cũng nên thử xem ?
Nghĩ , Diệp Minh Hi lập tức với hai bạn học .”Thật ?”
Hai nữ sinh thấy Diệp Minh Hi tự dưng đổi thái độ thì vô cùng vui vẻ, tươi như hoa, miệng càng ngừng: “Thật đó… ít khi thấy con trai sử dụng điện thoại . Vốn cho rằng con trai dùng điện thoại màu thì sẽ ẻo lả nhưng nó ở tay thật sự .”
Được khen ngợi, Diệp Minh Hi chút ngại ngùng , mắt hai nữ sinh liền phóng tia điện, một bạn còn can đảm cầm lấy điện thoại của lên vuốt vuốt : “Minh Hi, điện thoại của chúng tớ . Tớ giúp lưu nhé.”
Nhìn cảnh tượng nam nữ hài hòa mặt, Chung Mạn cảm giác rằng: “Nhà con trai sắp trưởng thành.”
Minh Hi đây thích chuyện với khác, bây giờ chỉ chuyện với cô mà còn chuyện hết sức dịu dàng và lịch sự với những cô gái khác.
Trước đây, luôn dính lấy cô, nhưng hiện tại Minh Hi yêu thích, sẽ chỉ cô đời nữa. Trước còn cùng uống chung một cốc coca, giờ thì chia hai…..
Than ôi, nghĩ về chuyện đó, trong lòng Chung Mạn bỗng dưng khó chịu, cảm giác như đồ vật của đang yên đang lành ai cướp , đặc biệt là cách đây lâu món “đồ vật” còn thổ lộ với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-176.html.]
Đối với một phụ nữ, dù thì ngưỡng mộ cũng là điều hạnh phúc. Điều đó chứng tỏ sức quyến rũ của cô. Vậy mà giờ đây yêu mến cô lấy lòng khác, sự đổi cho dù là ai đều cũng sẽ thấy chán nản.
cũng còn cách nào khác. Một đứa trẻ khi lớn lên đều bay lượn tự do bên ngoài, nếu suốt ngày dựa dẫm thì sẽ trở thành bộ dạng gì?
Nói như , nhưng sự phiền muộn trong lòng Chung Mạn cũng thể tiêu tan ngay tức khắc. Chung Mạn kéo ống mút lên xuống buồn chán khuấy động đá trong cốc, miễn cưỡng nhẫn nhịn giọng chói tai của hai nữ sinh .
Mặc dù Diệp Minh Hi thấy Chung Mạn vẫn nhưng đôi mắt của cô phần ảm đạm, trong bỗng chốc nổi lên hy vọng. Vì thế càng sức phối hợp với hai cô gái , ánh mắt bao nhiêu dịu dàng thì bấy nhiêu dịu dàng, động tác bao nhiêu ân cần thì bấy nhiêu ân cần. Hai nữ sinh như c.h.ế.t chìm trong sự hấp dẫn c.h.ế.t của .
Bữa ăn nhanh cuối cùng mất hai tiếng mới ăn xong. Nếu Diệp Minh Hi thấy nụ của Chung Mạn sắp biến mất, tỏ vẻ đưa thì hai nữ sinh sẽ đến bao giờ.
“Mạn Mạn, chị , lời nào?” Trên đường về nhà, Minh Hi rõ còn cố ý hỏi.
Cái bảo cô thế nào? Chung Mạn miễn cưỡng : “Không ngờ em các bạn học yêu mến như .”
“Vậy còn ít chán, ở trường còn khoa trương hơn nữa cơ.”
“Như thế nào?” Chung Mạn cảm thấy da mặt của hai cô gái dày lắm , mà ở trường còn khoa trương hơn ?
“Ừ. Giờ giải lao, khi em khỏi cửa thì họ liền xông tới đưa thư tình, tặng socola, họ còn theo dõi em về nhà, lấy đồ dùng và đồ ăn mà em sử dụng qua nữa.”
Quả nhiên trẻ tuổi…… Chung Mạn lắc đầu, móc chìa khóa để chuẩn về đến nhà thì mở cửa. Lúc bước khỏi thang máy, Diệp Minh Hi chuyện với cô. Cô đầu đáp lời, tay cầm chặt chìa khóa nhưng thể tìm ổ khóa. Vì thế cô đành xem.
Chìa khóa cất , khóe mắt dường như thấy cái gì đó đang di chuyển ở bên trong cánh cửa. Trên tay vẫn còn cảm giác mát mẻ. Chung Mạn vội , kinh sợ thấy cánh tay đầy m.á.u của , trong nhà còn vật gì đó đang ngọ nguậy.
“Aaaaaa…”