Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ở nhà cũng an .” Diệp Minh Hi trực tiếp chặn Mạc Lâm : “Mạn Mạn, chúng thuê khách sạn ở tạm ?”
“Mỗi ngày, khách sạn đông, loại nào cũng . Nếu kẻ tay thì sẽ dễ dàng.” Mạc Lâm cau mày Diệp Minh Hi, dường như ý trách mắng là một xa trông rộng. “Người trong tòa nhà của sử dụng thẻ cư trú mới . Khách tới thăm thì đăng ký ID của họ và vượt qua sự kiểm tra của an ninh thì mới . Ngoài còn một nhân viên quản lý chuyên nghiệp trong sảnh thang máy của mỗi tòa nhà để đảm bảo danh tính của dân và du khách. An hơn so với khách sạn những nơi khác nhiều. Hơn nữa phí thuê của khách sạn cao cấp hề rẻ, mà loại rẻ thì an .
Vì để giải quyết vụ kiện, thể lãng phí thêm tiền nữa. Cô cũng nghĩ nhiều về chuyện thêm, mệt mỏi với Diệp Minh Hi: “Đều theo Mạc Lâm .”
Diệp Minh Hi còn thêm gì nữa nhưng Mạc Lâm ôm eo Chung Mạn, mở cửa đưa cô lên xe. Diệp Minh Hi xe, trong đầu ngừng suy nghĩ đủ loại biện pháp ngăn cản. đến khi cô đóng gói xong hành lý và nhà Mạc Lâm , vẫn nghĩ cách gì.
Nhà của Mạc Lâm hiện đại và mắt, sàn gỗ tối màu, ghế sofa đơn giản, tủ kính trong suốt. Tất nhiên, điểm nổi bật nhất chính là chiếc cửa sổ lớn. Thông qua nó thể thấy ánh sáng rực rỡ của thành phố về đêm. Bất kể bạn ở trong căn phòng vẫn đều thể thấy bộ cảnh sắc của thành phố.
Đáng tiếc, Chung Mạn nhã hứng xem bất kỳ thứ gì cả. Mạc Lâm dẫn cô đến phòng , cô “Cảm ơn”, nhẹ nhàng thêm một câu “Thật xin ” đóng cửa phòng . Sau đó bên trong phòng truyền một tiếng động nào nữa.
Diệp Minh Hi lo lắng cho cô. Ở trong phòng khách mà cứ yên. Nửa tiếng , rốt cuộc kìm nén nữa, đang gõ cửa phòng cô thì Mạc Lâm chặn .
“Tránh .’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-178.html.]
“Đừng ồn, để cô yên .” Mặc Lâm nghiêng đầu ý bảo Diệp Minh Hi phòng khách với nhưng chỉ yên động đậy. Đột nhiên, Mạc Lâm nắm lấy tay và kéo đến phòng khách. Diệp Minh Hi kịp phòng , khi kéo đến phòng khách thì mới phản ứng , sức hất tay khỏi tay , đang mở miệng chất vấn thì Mạc Lâm nhẹ nhàng lặp : “Đừng ồn, để cho cô yên tĩnh một chút.”
Diệp Minh Hi giận dữ lên sofa: ” đang quan tâm cô .”
“Ai cũng thể quan tâm cô , trừ .” Mạc Lâm xuống một cái ghế khác: “Cô thấy thì sẽ nhớ ngay đến vụ kiện, sẽ nhớ đến nhà bắt, sẽ nhớ đến sự an của đang uy hiếp. Còn cả việc cô nhà nhưng thể về.”
“Ý là gì?” Diệp Minh Hi Mạc Lâm bằng ánh mắt vô cùng hung ác. Nưng thật may, Mạc Lâm sớm quen với sóng gió nên một chút áp lực chẳng gì cả.
“Ý là gì, lẽ là hiểu rõ nhất. Luật sư Tạ với , vụ kiện hề phần thắng. Diệp Sùng Đức chỉ giàu mà còn quyền lực. Nếu vụ kiện tiếp tục kéo dài thì Chung Mạn sẽ suy sụp mất.” Nói đến tình trạng của Chung Mạn, khuôn mặt Mạc Lâm đượm vẻ lo lắng: “Cô căn bản thể chịu đựng áp lực lớn như . Cô vốn coi trọng nhà. chuyện của khiến em trai liên lụy, tính kế hãm hại, thậm chí còn thể kết án tù 3 năm. Cậu xem liệu cô thể chịu đựng ?”
“Việc giải quyết xong .” Diệp Minh Hi phục khi Mạc Lâm đổ tất cả tội lên .
“Ừ, nhưng vụ án một ngày còn kết thúc thì chuyện gì cũng thể xảy . Lần , giày vò là em trẻ tuổi khỏe mạnh. Lần sẽ là bố già ? Lần hề báo đưa thủ đoạn lớn như , thì lấy m.á.u cảnh cáo, cô thể Diệp Sùng Đức sẽ gì ? Cô thể tránh ? Hết đến khác cô chịu đựng tất cả vì từ bỏ , tinh thần cô thể gục ngã ?
“Anh đang ám chỉ điều gì? Muốn rời ?” Diệp Minh Hi hừ một tiếng, “Trừ khi Mạn Mạn yêu cầu . Nếu , sẽ cả.”