“  ám chỉ  rời  mà là đang thuyết phục . Vụ kiện  dù sớm  muộn thì cũng sẽ thua. Thay vì kéo dài thời gian  cho cô  suy sụp cả tinh thần lẫn thể xác, tiền bạc tiêu tan,  hơn là  nên nhanh chóng rời .” Mạc Lâm nhàn nhạt liếc  Minh Hi: “Cậu yên tâm,   chuyện của  và bác cả nên sẽ  ép  trở về.   thể trả tiền để   du học ở Mỹ. Chỉ cần  xuất ngoại, lão  sẽ  quấy rầy hăm dọa Chung Mạn nữa.”
“Anh và Mạn Mạn  bàn bạc với   ?” Diệp Minh Hi khẩn trương hỏi. Cách    giúp    bạo hành, cũng giúp Chung Mạn thoát khỏi căng thẳng. Hơn nữa giáo dục bên nước ngoài nhất định sẽ  hơn trong nước, Chung Mạn   khả năng sẽ đồng ý với ý kiến của Mạc Lâm: “Cô  đồng ý  ?”
“  , vì    tư   với cô ,  rằng  nhận  học bổng du học.”
Diệp Minh Hi  thẳng  Mạc Lâm,  đầu tiên  cảm thấy con   quả thật  đơn giản. Nếu Mạc Lâm  với Chung Mạn thì Chung Mạn sẽ cảm thấy   ghét .  nếu là chính Minh Hi   thì với tính cách của Chung Mạn, cô nhất định sẽ đồng ý. Nếu  Mạc Lâm bỏ tiền cho   du học, e rằng cô sẽ vì cảm động mà  ngại lấy  báo đáp.
Diệp Minh Hi sẽ   bất kỳ điều gì để  tăng thêm cảm tình của Chung Mạn dành cho Mạc Lâm. Vì   kiên quyết từ chối: “ sẽ  chấp nhận.     nước ngoài,  chỉ cần  ở bên Mạn Mạn.’
Mạc Lâm hừ lạnh  : “Dù cho  thể  cô  tổn thương?”
“Có  ở đây, cô  sẽ  gặp bất kì tổn thương nào.”
Đối với lời cam đoan của Diệp Minh Hi, Mạc Lâm  khinh thường: “ cho  một tháng suy nghĩ, hy vọng  sẽ  đổi suy nghĩ của  và đưa  lựa chọn chính xác nhất.” Anh   dậy, lấy một chiếc giường gấp từ trong tủ  và đặt nó ở  cửa sổ,   lấy gối và chăn màn , lạnh nhạt : “Nhà    nhiều phòng cho khách. Rất xin  vì  để  ngủ trong phòng khách.”
“Nếu nhà    đủ chỗ thì đừng bắt chúng  tới đây.”
Mạc Lâm   vướng  tranh chấp ấu trĩ kiểu . Anh   trả lời, chỉ im lặng  trở  phòng .
Một nhà ba  yên tĩnh như   ai tồn tại. Chung Mạn cuộn tròn  trong phòng, thầm cầu mong cuộc sống   sẽ  bình yên.
 thật đáng tiếc, bão giông vẫn cứ ập đến.
Và cơn bão đầu tiên đến từ  Chung,  vẫn luôn ép cô kết hôn.
“Con gái, mấy hôm nay con   ? Sao  gọi điện thoại bàn mãi  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-179.html.]
Lúc  Chung gọi cho cô  là 10 giờ tối, Chung Mạn đang  mốc  trong phòng khách nhà Mạc Lâm.
“Mấy hôm nay con   công tác.”
“Ơ, thế còn Minh Hi thì ?” Mẹ Chung  nhớ tới Minh Hi liền : “Hay là để  bảo Tiểu Mạc  con chăm sóc Minh Hi mấy hôm.”
“Không   , Minh Hi  thể tự chăm sóc bản  mà.”
“Không  chút nào, vẫn nên nhờ Tiểu Mạc giúp con ạ.”
Trong lúc Chung Mạn đang trả lời điện thoại thì cùng lúc đó, điện thoại trong phòng khách nhà Mạc Lâm cũng vang lên. Tai của bà Chung  nhạy cảm với âm thanh, bà lập tức    mùi mờ ám, dò hỏi cô: “Con gái, con đang ở nhà Tiểu Mạc ?”
Mặc dù cô  ghét cái tài năng trời cho  của  nhưng cũng tự    thể giấu  bao lâu, liền “Ừ”  “Sau khi công tác xong, con đến nhà   . Lát nữa mới về nhà.” 
“Như  thì  quá,  thời gian thì  chuyện nhiều một chút,  cần  về gấp  gì. Minh Hi cũng  còn nhỏ nữa,  thể tự chăm sóc bản .”
Mẹ,   đổi quá nhanh  đấy!
Vài ngày , Chung Mạn vẫn luôn cố gắng  để  phát hiện   đang ở nhà Mạc Lâm.   một thời gian dài liên tục  thấy tiếng điện thoại nhà  khi đang  chuyện điện thoại với cô, bà Chung  khỏi nghi ngờ.
“Con gái, con  thật . Có  con đang sống ở nhà Tiểu Mạc đúng ?”
Chung Mạn đau đầu xoa trán: “Mẹ,   như  nghĩ . Đường ống nước ở nhà  rò rỉ, cần  sửa chữa nên con với Minh Hi  dọn qua nhà Mạc Lâm ở mấy ngày.”
“Mẹ   nên đưa Minh Hi về nhà bác cả mà…” Bà Chung hạ giọng thì thầm: “Con gái, dù  con và Tiểu Mạc cũng sống chung ,  là  đám cưới luôn .”
“Mẹ, con   là  sống chung với   mà. Hơn nữa con và   hẹn hò còn  tới một năm. Mẹ xem  gì  ai kết hôn sớm như . Chuyện  con   tính toán cả ,  đừng bận tâm nữa.”