Thật nghĩ thì cũng bình thường, nếu vài nhân viên chỗ dựa chắc chắn thì cái trường dám cướp tiền kinh khủng như ? Cả trường chỉ hai bọn họ dám động , một là Mao sư thái, còn chính là hiệu trưởng Trương chân nhân.
Trương Dũng và Tần Tâm Lan đến cửa phòng nghỉ giáo viên gần như cùng lúc, đưa mắt một cái. Họ đều nghĩ Diệp Minh Hi chắc chắn ở bên trong, mấu chốt của việc thắng thua là ai dám tìm.
Nhận ánh mắt khiêu khích của Tần Tâm Lan, m.á.u Trương Dũng dồn lên não, định đẩy cửa . Lý Tứ cạnh cố sống cố c.h.ế.t kéo lấy cho tìm chết. “Anh Dũng, đừng trúng bẫy của con yêu nữ đó!”
Tần Tâm Lan thấy dùng ánh mắt khích tướng thất bại bèn lạnh nhạt mở miệng: “Sao nào, gan ? Bình thường còn tự cho là đại ca, hóa cũng chỉ .”
Trương Dũng thấy định nhấc chân lao , Lý Tứ vội vàng : “Anh Dũng, nếu thật thì cô từ lâu , còn khiêu khích gì?”
Cậu ngẫm nghĩ , cũng thấy đúng, bèn phản kích: “Năm nào thành tích của cũng đầu cả khối, giờ chẳng cũng đây mắt lớn trừng mắt nhỏ với kẻ đội sổ như ? Có thể thấy thành tích nghĩa là sử dụng đầu óc.”
Tần Tâm Lan xong thì , con ngươi khẽ chuyển động, nghĩ một cách. “Nếu thì chúng đặt cược ? cho thêm 15 phút, nếu tìm thì tới lượt tìm, nếu tìm thấy thì ván coi như thắng.”
Lúc mới những lời , vẻ như lợi, nhưng cách do Tần Tâm Lan mưu ma chước quỷ đưa , khỏi do dự. Lý Tứ cạnh bỗng : “Đâu tìm trong bao lâu. Nếu chơi tìm tới năm , chẳng thắng chắc ?!”
Thấy mưu kế của phát hiện, Tần Tâm Lan cũng tức giận, chỉ khẽ cắn môi, buông lời kiên quyết: “Được, chỉ cần 5 phút là tìm ! nếu thua thì…”
“Ông đây sẽ thua !”
“Hình phạt là gì, tự .” Cô để tự quyết định, tránh lúc thua lấy cớ nuốt lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-18.html.]
“ sẽ trồng chuối một vòng quanh trường!” Trương Dũng hề nghĩ sẽ thua, cho dù tìm , lẽ nào cô thể tìm ? “Ngược , thua thì cũng chịu phạt như ?”
“Có gì ? Nhớ là kẻ thua lo chuyện của Diệp Minh Hi nữa.” Tần Tâm Lan mỉm chắp tay lưng, làn váy tung bay trong gió.
“Chính tự đấy.” Trương Dũng đánh giá cô một hồi, xảo trá: “Tới lúc trồng chuối, để xem còn tay nào để giữ váy.”
Tần Tâm Lan thấy mở miệng lời tục tĩu, đôi mày thanh tú nhíu tỏ vẻ chán ghét, nhưng vẫn cố xác nhận thêm nữa: “Nói như là đồng ý đánh cược ? Không hối hận?”
“Ông đây chỉ sợ hối hận thôi!”
“Được, bây giờ tính giờ.” Cô lật cổ tay, chằm chằm đồng hồ bắt đầu đếm ngược. Trương Dũng dám khinh định, lập tức phái tất cả đàn em tìm, còn thì canh ở ngoài phòng nghỉ giáo viên.
“14 phút… 13 phút… 10 phút… 8 phút…” Thấy ngày càng yên, Tần Tâm Lan vô cùng đắc ý, mặt mày hớn hở hỏi : “Chỉ còn 8 phút thôi, quyết định đợi đếm hết?”
“Hài thật, thấy ông đây đang chuẩn ?” Cậu phòng nghỉ giáo viên, hít sâu mất vài , đẩy cửa bước trong. Giáo viên bên trong thấy là liền cuống quýt nhường chỗ cho qua. Thế là lùng sục khắp nơi, từ bàn việc đến tủ sách đều bỏ qua, tìm để ý tình hình xung quanh, lo sợ Mao sư thái trong phòng nhỏ thấy động tĩnh sẽ phá cửa xuất quan tìm đến.
Tần Tâm Lan ngoài cửa phòng nghỉ giáo viên, thấy hành động của Trương Dũng thuận lợi ngoài ý liền vội vàng liếc mắt với đàn em cận. Không lâu thấy sư thái mặt mày tức giận lao khỏi phòng, miệng ngừng mắng chửi: “Là ai to gan như , dám host club* gì đó…”
(*Host club (tiếng Nhật: ホストクラブ): Ra đời tại Nhật Bản, là kiểu quán rượu các nhân viên nam phục vụ các khách hàng nữ, chỉ tiếp chuyện hoặc cùng hát karaoke chứ phép phục vụ dịch vụ tình dục.)
Bà đang định khỏi phòng nghỉ giáo viên để dạy dỗ đám nữ sinh cuộc đời hiểm ác . Thế nhưng thấy tất cả giáo viên đều dạt sang một bên, nhường chỗ cho bới tìm lung tung, đôi mày lập tức nhăn quở trách: “Thế là thế nào? Mấy đang gì ?”
Trương Dũng sợ tới mức thẳng ngay tức khắc. Mao sư thái thấy đến là , sắc mặt càng trở nên khó coi: “Được lắm, dám coi thường nội quy trường, tự tiện phòng nghỉ giáo viên? Cô Diệp, liên lạc với phụ của Trương Dũng giúp , đích hỏi xem ông dạy dỗ con trai kiểu gì.”