Cậu từng nghĩ rằng cô sẽ chỉ qua loa hai câu cho xong việc, hoặc dùng thứ khác chứ để giảm mệt mỏi. cô thật sự nhận rằng ăn ngon, còn tự xuống bếp pha cho . Điều chứng tỏ cô quan tâm đến . Diệp Minh Hi vui mừng buồn bã, nhưng để cảm xúc đó lộ ngoài, chỉ thể giả vờ vui vẻ ăn tối với Chung Mạn.
Tối nay, Chung Mạn quan tâm đến . Nhờ , thoát khỏi trạng thái mệt mỏi gần đây. Cô với nhiều chuyện, từ chuyện ở công ty đến những tin tức vỉa hè và những nổi tiếng mạng… điều mà cô nhiều nhất đó là: “Tối nay chị hạnh phúc.”
Khác với tâm trạng phấn khởi khác thường của Chung Mạn, tâm trạng của Diệp Minh Hi hết sức nặng nề. Cậu rằng bây giờ vẫn thể đổi suy nghĩ, nhưng khi Chung Mạn về tình yêu và hôn nhân, nội tâm của giãy giụa mạnh mẽ.
“Kết hôn ý , kết cũng phiền mà kết cũng phiền c.h.ế.t .” Ăn cơm xong, Chung Mạn liền lên phòng khách, ôm cái gối nửa nửa ghế sofa.
Cuối cùng, Diệp Minh Hi cũng thể kìm nén , đến bên cạnh hỏi: “Chị sẽ kết hôn chứ? Với Mạc Lâm ?”
“Có lẽ , dù chị cũng còn trẻ nữa. Có lẽ họ đúng, phụ nữ đều kết hôn…”
“Mạn Mạn, chị thích em một tí nào ?” Tự nhiên Diệp Minh Hi cúi xuống, đôi mắt sáng bừng trong đêm tối, đoán đang suy nghĩ điều gì. Khoảng cách từ mặt đến mặt Chung Mạn đến mười cm. Trong giây lát, cô như lạc trong đôi mắt của . Không quá nửa phút, nhịp tim của cô định trở , đầu sang chỗ khác :
“Câu hỏi quá khó trả lời, bỏ qua!”
“Mạn Mạn, em còn là một đứa trẻ nữa, em trưởng thành , chị ?” Cậu dùng tay vuốt ve mái tóc Chung Mạn, nhẹ nhàng vuốt từng sợi, mạnh mẽ phá nát trái tim cô: “Chị cảm thấy cuộc sống đây của chúng ? Chúng cùng bếp, nắm tay cùng dạo phố, đến quán ăn nhanh thì cùng uống một cốc coca. Chị thích cuộc sống như ?”
“Cuộc sống đó thật sự .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-183.html.]
Đôi mắt của Chung Mạn bối rối: “Nếu , chị cũng sống như suốt đời.”
“Có thể mà, chỉ cần chị lấy Mạc Lâm, chúng thể mãi mãi sống như .” Diệp Minh Hi cúi đầu thì thầm tai cô: “Đừng kết hôn với Mạc Lâm nữa, chúng cứ mãi mãi ở bên như , ?”
“Minh Hi…” Chung Mạn chút thương tiếc chạm ót của : “Chị cũng như , nhưng con luôn tiến về phía .”
“Đợi em thêm vài năm, chúng sẽ cùng bước tiếp ?” Minh Hi vùi đầu cổ cô. Chung Mạn vùng vẫy, nhưng Minh Hi đột nhiên ngẩng đầu lên ngậm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Toàn Chung Mạn tê rần, Minh Hi thật sự …Hai tay cô chạm n.g.ự.c của , đẩy xa. Diệp Minh Hi thuần thục dùng cơ thể chặn hai tay cô , áp sát cơ thể của cô, để một khe hở nào. Chung Mạn mắc kẹt giữa và ghế sofa, hai tay thể dùng lực. Bên là ghế sofa mềm mại, bên là cơ thể nóng rực rắn chắc của một đàn ông khiến Chung Mạn cảm giác khác lạ.
“Minh Hi, ..”
Hiện tại cô nóng, đầu óc hỗn loạn. Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ hét to với . hôm nay, cơ thể cô nóng, mơ hồ buông lỏng, lý trí gần như biến mất. Sâu trong tâm trí cô chỉ hét lên, ôm cô. Dường như cô cố gắng hết sức mới kìm nén ý nghĩ , kìm nén sự thôi thúc đáp .
Toàn bộ cuộc đấu tranh của Chung Mạn đều rơi mắt Diệp Minh Hi. Cậu rằng lí trí cô , nhưng lúc cô thể dựa lí trí của nữa. Nhất định trong lòng cô đang hoang mang, nhưng vì hạnh phúc và để thể luôn ở bên cạnh cô, dù cho lòng đau, dù cho cô thương, cũng sẽ từ bỏ.
“Mạn Mạn, chị , em thật sự yêu chị….”
Sau lời tỏ tình chân thành, hành động của bắt đầu trở nên táo bạo hơn. Nụ hôn nhẹ nhàng thể thỏa mãn . Cậu nhẹ nhàng dùng lưỡi l.i.ế.m lấy vành tai cô. Khoảnh khắc , cơ thể yếu ớt của cô đột nhiên cứng . Diệp Minh Hi cảm nhận , nhưng vẫn tiếp tục. Đầu lưỡi tiếp tục l.i.ế.m liếm, thỉnh thoảng lướt qua phần nhạy cảm ở tai cô. Mỗi một cái đụng chạm đều đang khiêu chiến giới hạn cuối cùng của Chung Mạn và tác động đến sự tỉnh táo của cô.