Chung Mạn xoa xoa trán, kinh ngạc hai bọn họ, về căn phòng lạ lẫm, cau mày hỏi một câu đập tan tất cả hy vọng của Diệp Minh Hi.
“Sao chị ở đây, tối qua ngủ đến hồ đồ mà nhầm phòng ?”
Cô thực sự nhớ bất cứ điều gì …
Mặc dù sớm nghĩ đến kết quả như thể xảy , nhưng Diệp Minh Hi vẫn ôm một tia hy vọng mong manh, hi vọng rằng cô sẽ nhớ những gì xảy đêm qua, nhớ rằng hai hôn như thế nào, cùng hòa chung một nhịp đập, từng cùng triền miên mật…
đáng tiếc, những ký ức quý giá sẽ chỉ tồn tại trong tâm trí , một mà thôi.
Mạn Mạn, em chỉ ở bên chị thôi mà, khó khăn đến thế?
Em dùng đủ cách, bất chấp tất cả thứ, tại vẫn cơ chứ?
Em chỉ ở bên chị thôi mà…
Nghĩ đến việc còn sự lựa chọn nào khác, đôi mắt của lập tức đỏ lên. Thấy thế, Chung Mạn vội hỏi: “Minh Hi, em ?”
“Em…” Giọng nghẹn ngào thành tiếng. Mạc Lâm bên thấy liền chen : “Trường thông báo là Minh Hi nhận học bổng Mỹ, nhưng em nỡ rời xa em.”
“Thật ?” Chung Mạn vui sướng Minh Hi. “Đồ ngốc, nỡ cái gì. Bây giờ khoa học phát triển, nếu em nhớ chị thể gửi email hoặc video call. Hơn nữa Mỹ còn là một cường quốc thế giới, tới đó em sẽ học nhiều thứ, tin em hỏi Mạc xem.”
“ .” Mặc Lâm mỉm gật đầu.
“Mạn Mạn, em thật sự nỡ rời xa chị…” Minh Hi đến bên giường xuống cạnh cô, dùng đôi mắt cẩn thận đo đạc bộ khuôn mặt tươi của cô để khắc sâu tâm trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-188.html.]
“Đừng như …” Chung Mạn đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc : “Rất nhiều du học còn , tại từ bỏ chứ. Hơn nữa nếu em , bác cả sẽ cách nào bắt em. Em sẽ còn lo lắng nữa.”
“ , đây là cách nhất.” Mạc Lâm cũng tiến gần: “Minh Hi, trường ngày mai em cất cánh . Hãy mau chóng thu dọn đồ đạc thôi, đừng để lãng phí thời gian.”
“Nhanh như ?” Chung Mạn thì lo lắng. Mặc dù Minh Hi tức giận với ý đồ nhanh chóng đuổi của Mạc Lâm nhưng thể phản bác. Nhân lúc Chung Mạn để ý, liền sang lườm Mạc Lâm một cái. Vốn còn chuyện với Chung Mạn thêm lúc nữa, cô xốc chăn vội vã xuống giường: “Chúng nhanh thu dọn đồ đạc thôi. Muốn mua cái gì thì mau mau mua, xa như , ít nhất em cũng cần một cái máy tính đúng ?”
Minh Hi theo nắm lấy tay cô, nhưng ngay cả vạt áo cũng thể chạm tới. Bàn tay trống rỗng cô cầm bút chăm chú những thứ cần mang theo, trong lòng vô cùng rối bời.
“Mạn Mạn…” Diệp Minh Hi thì thầm, hi vọng thể thu hút sự chú ý của Chung Mạn. cô chỉ đáp “Ừ” với Mạc Lâm: “Anh rảnh , đưa em và Minh Hi về nhà một chuyến. Đồ của nó đều để ở nhà.”
“Không thành vấn đề.” Mạc Lâm nhanh chóng lấy chìa khóa xe . Chung Mạn cuối cùng cũng với Minh Hi: “Đi thôi.”
Khi sắp xếp hành lý thì luôn cảm thấy thiếu cái cái . Vì , trong thời gian ngắn ngủi , cả ba đều chạy chạy khắp nơi, nổi một giây phút rảnh rỗi. Chung Mạn ở phía chuẩn hết thảy, Diệp Minh Hi ở phía cách để thu hút sự chú ý của cô nhưng đều . Cậu chỉ thể im lặng theo bóng lưng ngừng di chuyển của cô, ngay cả khi bộ cũng chăm chú cô, tham lam ghi nhớ bộ những thứ thuộc về cô.
Nếu gặp cô thì ít nhất cũng mất ba, bốn năm nữa. Sau từng thời gian, cô còn thể nhớ về lời hứa năm đó từng đồng ý cùng một đàn ông nương tựa chứ?
Nếu thể, hy vọng bản mãi mãi trưởng thành, để thể mãi ở trong lòng cô mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, hưởng thụ bàn tay ấm áp ôm lấy mà vỗ về.
Ngay cả khi điều đó thể xảy thì cũng hy vọng thời gian thể dừng ngay lúc , dừng ở hình bóng đang bận rộn vì , để thể lưu giữ sự quan tâm cuối cùng của cô dành cho .
Diệp Minh Hi giơ cổ tay trái lên, chỉnh đồng hồ cho nó dừng hẳn . đời còn nhiều đồng hồ khác vẫn đang chạy. Ngoài đường, mặt trời đang dần dần ngả về tây.
Vì mặt trời thể cứ mọc mãi lặn?
Vì đồng hồ chạy mãi ngừng ?
Vì cô kết hôn?