Chung Mạn     . Cô bỏ tiền giấy xuống và  lên, phát hiện Minh Hi  cao hơn  nửa cái đầu. Cô   lên mới  thể  chuyện  với . Điều  khiến cô cảm thấy  quen.
Hai  cứ  im lặng trong vài giây,     gì. Cuối cùng, Diệp Minh Hi mở lời: “Có cần em giúp gì ?”
“Những việc quan trọng   xong . Bây giờ chỉ còn một ít việc vụn vặt thôi…” Chung Mạn bình tĩnh , thấy đằng  Minh Hi còn  một chiếc vali, liền  với : “Em   việc của   . Chị  , đừng lo lắng.” 
“Em   việc gì   cả,  em giúp chị gấp tiền giấy nhé?” Diệp Minh Hi lấy một chiếc nệm và  xuống. Chung Mạn vốn  ngăn  nhưng   nhanh tay nhặt một tờ giấy lên gấp, loay hoay     như thế nào. Cuối cùng  đành giương đôi mắt đáng thương  về phía Chung Mạn cầu cứu. Chung Mạn lắc đầu  khổ,  xuống gấp mẫu cho  xem.
Hai  cứ như  âm thầm gấp  hơn một nửa. Diệp Minh Hi lúc đầu   vụng về cũng dần dần thuần thục hơn. Trong hội trường thỉnh thoảng  vang lên tiếng chiêng ồn ào nhưng Diệp Minh Hi   thấy chói tai  bực bội. Tâm trạng nóng nảy của  cuối cùng cũng lặng xuống, trái tim lơ lửng suốt 7 năm rốt cuộc cũng bình yên trở .
Lắng  tiếng thở nhẹ của Chung Mạn, tiếng giấy va chạm  , trong lòng   khỏi cảm thán: “Thật  vì cô  ở ngay bên cạnh .”
“Minh Hi, em ở Mỹ   ?”
Qua câu hỏi của Chung Mạn, Minh Hi    cô  hề  đến công việc của . Cũng  thôi, cô  bao giờ mua những món đồ đắt tiền, đương nhiên cũng sẽ  rỗi  để ý đến những video quảng cáo . Trong lòng  bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn,  : “Cũng  tệ lắm, giờ công việc cũng khá  định.”
Nếu để  khác    Hoa đầu tiên  lên các trang tạp chí lớn của Mỹ là   chỉ miêu tả đó là một công việc “ định” thì chắc hẳn họ sẽ nôn  ba lít m.á.u mất.  đó là  khác, còn Chung Mạn, cô chỉ  nhẹ:
“Cố lên nào. Chị  em  thể   mà.”
Sau đó,  chìm  im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-192.html.]
Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Vào  sáu giờ,  thêm nhiều   bái tế. Chung Mạn  cúi đầu chào khách nên để tiền giấy sang một bên,  lên tiếp đãi khách. Cô cũng  quên dặn dò Minh Hi: “Em  xuống sân bay   là  đói bụng ? Đi ăn gì  , đừng để  đói.”
“Ừm.” Diệp Minh Hi trả lời nhưng  chịu rời , vẫn  chăm chú gấp tiền giấy cho cô.
Cậu thực sự  nỡ rời .
Một  đàn ông cầm theo vali,  trong khu vực  nhà gấp tiền giấy như  sẽ  dễ   khác chú ý. Vì ,  Chung –   đến đây để giúp đỡ con gái  thành buổi tang lễ,  thấy Chung Mạn    vội hỏi:
“Con gái,  đó là…”
“Đó là Minh Hi.” Chung Mạn nhỏ giọng trả lời.
“Đứa trẻ đó    gì?” Bà Chung cau mày. Vì Minh Hi mà Chung Mạn  dính  vụ kiện, bà cảm thấy trong chuyện   cũng  một phần trách nhiệm.  nghĩ  nghĩ ,  thật sự gây rắc rối   chính là đứa bé  ? Vì thế cho nên  nhiều năm trôi qua, nhưng khi gặp  Diệp Minh Hi bà vẫn  thể  oán giận.
“Con  hỏi, nhưng Minh Hi  rời  quá lâu , giờ   để gặp  quen cũng   gì lạ.”
“Nó về đột ngột như ,  thấy chẳng  chuyện   gì .” Người đến bái tế  giảm sự chú ý của bà Chung. Bà cũng  rảnh rỗi thì thầm to nhỏ với cô nữa. Điều   cho Chung Mạn thở phào nhẹ nhõm.
Trái tim cô cũng đang  hỗn loạn. Cô    thấy  trong bảy năm và cũng  ít khi liên lạc với .  đột nhiên  xuất hiện như ,  còn ở  linh đường của Mạc Lâm…
Tình cảm của  dành cho cô khi còn trẻ,  từng  năm liệu  giảm   ? Chung Mạn  dám chắc chắn mà suy đoán, ngẩng đầu  trộm Diệp Minh Hi. Không ngờ    về phía cô mỉm .
Vì ,  nhiều năm,  dày của Chung Mạn  đau nhói.