Làm tang sự  phiền phức  tốn thời gian. Mạc Lâm quen   rộng, cộng thêm việc   là lãnh đạo cao cấp của công ty. Vậy nên cho dù là quan chức  thương nhân cũng đều đến thăm viếng  . Chung Mạn  dành cả đêm để đón tiếp và cảm ơn khách khứa. 
“Mạn Mạn, chúng  ăn gì  .” Khi đồng hồ điểm chín giờ, thấy  đến  ít , Diệp Minh Hi cầm theo một hộp cơm mang đến  mặt Chung Mạn .
“Chị  đói.” Chung Mạn lắc đầu.
“Vậy thì…uống một tách Hồng Trà mật ong  nhé!” Diệp Minh Hi cẩn thận hỏi. Cậu thấy sắc mặt của Chung Mạn    nên  cố ý yêu cầu nhà hàng  riêng cho cô.
“Ừ.” Chung Mạn cũng  từ chối nữa, cầm lấy cốc  từ từ uống. Diệp Minh Hi lập tức  bên cạnh tùy thời giúp đỡ cô.
Một góa phụ và một  trai trẻ tuổi  trai đang  chuyện  mật. Hình ảnh  khiến nhiều  chú ý, một  thì  chằm chằm  khuôn mặt Diệp Minh Hi    sang xì xào bàn tán với . 
Diệp Minh Hi  vốn quen đón nhận đủ loại ánh mắt của  khác. Vì thế   hề cảm thấy  vấn đề gì cả. Còn Chung Mạn thì    sức mà để ý đến những ánh mắt . Mãi cho đến khi  Chung   nổi nữa, đành   vẻ    đến chen giữa hai ,  đối diện với Minh Hi mà : “Minh Hi , lâu   gặp, cháu vẫn đối xử  với Mạn Mạn như , quả đúng là một  em trai .”
Nếu là  , Diệp Minh Hi  sớm từ chối cái danh hiệu “em trai”  .  Diệp Minh Hi của hiện tại thì : “Đây là điều cháu nên  mà. Trước  Mạn Mạn cũng chăm sóc cháu  nhiều.”
Mẹ Chung   hiểu chuyện như , sắc mặt cũng hòa hoãn, nhưng vẫn  dám buông lỏng: “Lần  cháu về nước là vì công việc  là  du lịch đấy?”
“Công ty  mở rộng sang thị trường Trung Quốc nên cử cháu về đây xem xét tình hình .” Cậu  gia nhập công ty  mẫu, chỉ  một  quản lý duy nhất. Mặc dù  quản lý đó cũng   qua một hai : “Cậu là  Trung Quốc ? Người Trung Quốc cũng ,   thị trường ở Trung Quốc  nhờ cả   .”  tất cả cũng chỉ là lời  đùa chứ   sự thật.
“Vậy cháu định ở đây bao lâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-193.html.]
“Cái  phụ thuộc  quyết định của công ty, cháu cũng  rõ nữa.” Diệp Minh Hi mang  thứ đẩy lên đầu công ty, bà Chung chỉ hỏi vài câu cũng  thể  là thật  giả. Vì , bà đành    chiếc vali ẩn ý : “Cháu    nghỉ ngơi ? Mọi thứ ở đây   bác lo liệu .”
“Không cần , cháu cũng  mệt.”
Bà Chung  câu nào cũng đều  Diệp Minh Hi khéo léo từ chối. Bà mất công  cả buổi trời, Diệp Minh Hi vẫn cứ  yên bên cạnh Chung Mạn. Cuối cùng bà Chung  kiên nhẫn nổi nữa, đành  nhỏ với Chung Mạn vài câu. Chung Mạn lập tức  xung quanh,   thấy thế liền dời mắt  chỗ khác.
“Minh Hi, chị ở đây cũng   việc gì. Hôm nay em về nhà  , chúng  sẽ liên lạc   ?”
Nếu Chung Mạn  mở miệng, Diệp Minh Hi cũng  tiện ở  nữa, bèn : “Được, em vẫn  đổi  điện thoại.’
“Vẫn là cái   ?” Chung Mạn  ngạc nhiên. Đã nhiều năm như  ,   đó vẫn còn sử dụng  chứ?
Cô đương nhiên  hề  ,  điện thoại  là  của chiếc điện thoại màu trắng lúc . Mặc dù  dùng đến nhưng  vẫn thường xuyên sạc điện và nạp tiền.
“Ừ,  em về  nhé.” Diệp Minh Hi kéo theo vali của    ngoài. Đến một chỗ khuất,  còn cố ý    cô một cái  mới hài lòng rời .
Sau khi chào tạm biệt, Chung Mạn vốn cho rằng  vài ngày  mới gặp  . Ngờ  ngay sáng hôm    đến hỗ trợ. Nếu ai hỏi  là ai thì  sẽ   là em họ của cô,  cho   nhiều   đến  mặt cô nghi ngờ hỏi: “Chung Mạn,   là em họ của cô thật chứ?”
Vào ngày đưa tang Mạc Lâm, trời đổ mưa phùn. Diệp Minh Hi  che ô cho Chung Mạn nhưng cô lắc đầu từ chối. Cuối cùng, trách nhiệm  đành giao cho Chung Minh.
Chiếc ô màu đen giống như một dòng sông đen  bầu trời, chậm rãi chảy đến nơi an nghỉ cuối cùng của Mạc Lâm.