Toàn bộ quá trình tiễn đưa đều tràn ngập nỗi buồn, tiếng nhạc du dương   sâu trái tim của mỗi . Ở đây  chỉ    của Chung Mạn mà còn  cả những nhân viên đa sầu đa cảm trong công ty. Một  vốn khó tính, cứng rắn như Lục Hữu Lương và Tiểu Triệu cũng  tránh khỏi hốc mắt đỏ lên. Một   còn liên tục lấy tay lau nước mắt , như  quét sạch  những giọt nước mưa vô tình.
Mọi  đều chú ý đến cảm xúc của Chung Mạn. Kể từ lúc bắt đầu  đến giờ, cô vẫn   một lời, chỉ cúi đầu cầm bài vị của Mạc Lâm  . Mọi  đều lo lắng khi  thấy điều . Lâm Tĩnh và Chung Minh tiến đến an ủi cô. Chung Mạn chỉ  yếu ớt, gật đầu   cúi gập đầu xuống  về thế giới riêng của .
Địa điểm hỏa táng cách nhà tang lễ  xa,  tầm 15 phút là đến nơi. Thông qua cửa sổ nhỏ  linh cữu, Chung Mạn lặng lẽ   t.h.i t.h.ể của  đàn ông  bầu bạn bên cạnh cô suốt bảy năm qua,  mới   gật đầu với nhân viên công tác. Cô  theo linh cữu  mang lên lò hỏa thiêu   thu xếp cẩn thận,    cái nút ấn lớn màu đỏ ở phía . 
Chỉ cần cô ấn nút , linh cữu sẽ theo quỹ đạo trượt  bếp lò. Ngọn lửa hừng hực sẽ nuốt chửng t.h.i t.h.ể ở bên trong, chấm dứt cuộc đời tàn khốc của Mạc Lâm.
Tay của Chung Mạn chần chừ dừng ở  nút đỏ một lúc,  nhẹ nhàng trượt xuống.
Chung Minh và những  khác đều  . Tổng giám đốc Mạc  từng mắng họ trong các cuộc họp,  từng cùng ăn uống vui vẻ với họ,  luôn mỉm  vì sự phát triển nhanh chóng của công ty…chỉ  cú nhấn nút ,  đó sẽ hóa thành tro bụi.
Diệp Minh Hi cũng  kìm  mà cảm thán. Người đàn ông   từng vì Chung Mạn mà mắng , đánh . Thế nhưng từ giờ trở ,   sẽ  bao giờ xuất hiện nữa.
Mặc dù tình yêu của Mạc Lâm dành cho Chung Mạn cũng  thuần khiết, nhưng     hết sức  để bảo vệ Chung Mạn, để cô   tổn thương bởi sự ngu ngốc của .
Giờ phút ,  thực sự chân thành cảm ơn Mạc Lâm.
Tay Chung Mạn  nhấn xuống, vẻ mặt cô trống rỗng thờ ơ. Ánh mắt của cô rơi  cái nút đỏ ,   xuyên qua nó mà nhớ  đoạn ký ức lộn xộn.
Không ai  Chung Mạn đang nghĩ gì, nhưng  Chung Mạn đờ đẫn như một cái xác  hồn khiến   xung quanh đều  thể chịu nổi và cảm thấy căm ghét sự tàn nhẫn của khu vực hỏa táng. Đây là sự sắp xếp chó má gì ? Tại   bắt  nhà tự tay hỏa táng chính   của !?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-194.html.]
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Chung Mạn cũng lấy  tinh thần,  chằm chằm  nút đỏ ba giây, nhắm mắt ấn xuống.
Ầm ầm
Âm thanh trầm đục vang lên trong im lặng. Cỗ quan tài  phản chiếu trong ánh lửa màu cam. Chung Mạn mở to mắt  nữa, chứng kiến linh cữu  mặt chậm rãi rời   mắt cô, chìm  trong biển lửa mênh mông.
Ngọn lửa bùng lên  mắt Chung Mạn. Đột nhiên cô cảm thấy  thứ xung quanh thật hư ảo, bao gồm cả tiếng  bên cạnh, cả nhiệt độ nóng rực tỏ  từ lò thiêu. Cô mơ màng  phân biệt  đây là thật  mơ?
Liệu  thể nào, một giây  khi cô tỉnh ,  sang bên cạnh sẽ thấy Mạc Lâm đang  ngủ cùng với tiếng thở đều đều.
Giống như hơn hai ngàn ngày đêm qua…
Trước mắt cô đột nhiên tối sầm , đôi chân mềm nhũn   vững nổi. Người bên cạnh cô sợ hãi kêu lên, định tiến lên đỡ lấy thì em họ của Chung Mạn  vững vàng ôm chặt cô  trong lồng ngực.  
“Mạn Mạn…” Diệp Minh Hi gấp gáp gọi.  khuôn mặt của Chung Mạn trở nên tái nhợt và   bất kỳ phản ứng nào. Cậu lập tức ôm cô  khỏi cửa. Ba  cô đều  đến đỡ cô nhưng   chạy  thật xa, chỉ để  một câu: “Cháu đưa cô  đến bệnh viện.”
Chung Mạn     hôn mê bao lâu. Cô chỉ  khi cô mở mắt,  cô  thấy   Mạc Lâm, mà là Minh Hi.
“Mạn Mạn, cuối cùng chị cũng tỉnh  .”
Chung Mạn  thể che giấu  sự mất mát trong lòng, thấp giọng “Ừ” một tiếng. Mẹ Chung đang ở bên cạnh thấy thế, tiến đến bắt đầu lải nhải; “Con gái, con  chú ý đến cơ thể của . Bác sĩ  rằng con  mệt mỏi quá độ,  suy dinh dưỡng, huyết áp và lượng đường trong m.á.u đều thấp. Bây giờ là thời điểm khó khăn, con  học cách tự chăm sóc bản , đừng để   lo lắng,   hả?”