“Con  .” Chung Mạn buồn bã đáp .
“Mẹ  yên tâm khi thấy con như thế , ở thành phố X     tin cậy … Dù  công ty cũng cho nghỉ một tháng,  là con về nhà với ba ?”
“Về nhà? Không cần, con ở  đây cũng …” Sống ở thành thị nhiều năm, cuộc sống ở nông thôn giờ   còn thích hợp với cô nữa. Cô cũng  thể tìm  vật dụng của những thương hiệu thường dùng ở nơi thôn quê. 
Bà Chung còn  khuyên bảo thêm nhưng   thấy Diệp Minh Hi ở bên cạnh : “Bác đừng lo lắng, cháu sẽ ở đây chăm sóc cho Mạn Mạn.”
“Không .” Bà Chung lập tức từ chối,  xong  phát hiện   từ chối quá nhanh, dường như  chút  lịch sự, bèn  thêm: “Vậy chẳng  là gây phiền phức cho cháu . Hơn nữa cháu còn là đàn ông, như  quá bất tiện.’
“Dù  cháu cũng sẽ ở  thành phố X trong một thời gian dài. Trước đây Chung Mạn  từng chăm sóc cháu một thời gian, giờ cháu nên chăm sóc  cô .” Diệp Minh Hi  lăn lộn trong xã hội bốn năm. Mặc dù  đây,      để chung sống hòa đồng với  .  bây giờ,  như  sinh  một  nữa. Cậu chân thành  với bà Chung: “Cháu và Mạn Mạn  từng sống với  gần hai năm. Cháu  rõ những thói quen và sở thích của chị . Cháu  thể chăm sóc chị  thật .”
“Như   , khi đó cháu…”
“Mẹ ơi, phòng của con   phá từ hai năm  để  phòng cho Chung Minh và vợ em  . Giờ con về thì ở  ?” Chung Mạn hỏi như , bà Chung mới nhớ tới ở nhà   còn phòng của Chung Mạn nữa , ngẩn  trả lời: ‘Không ,  sẽ bảo bố mua thêm một chiếc giường để  phòng khách.”
“Không cần, chẳng qua mấy hôm nay bận rộn quá nên  chút mệt mỏi. Chỉ cần nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi.’ Thấy   ai cũng lo lắng, Chung Mạn giả bộ ảo não: “Chẳng lẽ con lớn như   còn  thể chăm sóc  cho bản   ?” 
Mọi  sợ Chung Mạn   kích động mà ngất   nữa. Không ai dám  tiếp, nhưng cuối cùng Diệp Minh Hi vẫn mở miệng: 
“Bây giờ chị đang  bệnh,  thể    thứ. Hay là thế , trong thời gian chị  ốm, em sẽ đến nấu ăn cho chị mỗi ngày, đến khi chị khỏi bệnh thì thôi. Chị đồng ý , nếu  đồng ý em nghĩ bác trai bác gái cũng sẽ  yên lòng để chị một  ở thành phố X .” Diệp Minh Hi  cha  cô tìm kiếm sự chấp thuận. Mẹ Chung  thể nghĩ  bất cứ điều gì để bác bỏ , chỉ  thể hừ một tiếng.
Về phần Chung Mạn, cô   tiếp tục tranh cãi về vấn đề  nữa, sợ  thêm sẽ   bắt về nhà. Rốt cuộc, cô nhanh chóng đồng ý, trong đầu thầm nhủ cứ đợi  về nhà    tính tiếp.
Vì , trong  khí kỳ lạ , cuối cùng Diệp Minh Hi cũng  nhận nhiệm vụ chăm sóc Chung Mạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-195.html.]
“Mạn Mạn, ăn cơm thôi.”
Nghe thấy Minh Hi gọi , Chung Mạn  lên   ngoài. Sau khi ăn xong, cô lên ghế sofa   Diệp Minh Hi thu dọn bát đĩa.
Ngày xưa cô cũng  từng   Minh Hi  việc nhà như thế .
Khi đó, Diệp Minh Hi còn   nước ngoài. Cô còn  Diệp Sùng Đức đe dọa  cùng Minh Hi chuyển đến nhà Mạc Lâm ở nhờ.
Những kí ức từ lâu bỗng chốc ùa về trong tâm trí cô, dường như  cảm giác khung cảnh  mắt   thật. Cô và Minh Hi  sống trong căn nhà  gần một tháng, nhưng cô  sống cùng Mạc Lâm suốt bảy năm qua. Ở đây  quá nhiều kỉ niệm về Mạc Lâm, mỗi một góc trong căn nhà  đều khiến cô nhớ đến  .
Ví dụ như chiếc cốc màu hồng  bàn . Nó là một cặp một chiếc cốc màu xanh   cô vụng về  vỡ khi đang rửa. Bây giờ nghĩ ,  lẽ đó là một điềm báo? Nếu như cô cẩn thận một chút,   hai chiếc cốc vẫn còn ở cạnh  ngay ngắn  bàn? Có  Mạc Lâm vẫn sẽ…
Diệp Minh Hi cũng  thấy sự im lặng của Chung Mạn. Sau khi dọn dẹp bát đĩa xong,     với Chung Mạn: “Mạn Mạn, chị  rảnh ?”
“Có chuyện gì ?” Chung Mạn hồi phục tinh thần, hỏi . Hiện tại cái gì cô cũng  , chỉ  thời gian mà thôi.
“Ừ..thì..  lâu em  trở về nhà. Em sợ   quên mất các con đường quanh đây. Chị  rảnh , chúng  cùng  dạo nhé?”
Chung Mạn  Minh Hi sợ cô ở nhà một  suy nghĩ lung tung nên mới tìm cớ kéo cô  khỏi nhà, còn sợ cô từ chối mà cố ý ăn  khép nép như . Cô đành mở miệng hỏi: “Được, em   ?”
Chung Mạn vốn nghĩ  sẽ đến các trung tâm thương mại dạo chơi, hoặc là đến vùng ngoại ô. Cô  ngờ Diệp Minh Hi  chọn nơi đặc biệt như .
Cậu cùng cô  dạo quanh thành phố một vòng  dừng  ở một cửa hàng trò chơi điện tử.
Chung Mạn   những tấm biển rực rỡ sắc màu,   những khách hàng trẻ trung,  nghĩ đến độ tuổi của . Cô  Minh Hi bằng ánh mắt cảnh giác, thái độ thờ ơ lúc     biến mất.