Họ mới chơi  vài vòng, lòng bàn tay của Chung Mạn  đỏ lên. Vì thế cô đành  giơ tay đầu hàng. Hai  họ  tiếp tục chơi thêm mấy trò chơi nữa. Mãi cho đến khi  chơi gần hết các trò chơi trong cửa hàng, Chung Mạn cũng  kiệt sức, Minh Hi mới chịu về nhà.
Vừa bước  nhà, Chung Mạn ngã thẳng xuống ghế sofa. Diệp Minh Hi lắc đầu  một cái. Cho dù  bảy năm trôi qua nhưng thói quen của cô vẫn   đổi. Sau đó  tự giác   nhà bếp  bữa tối.
“Mạn Mạn, dậy ăn cơm thôi.”
Chung Mạn cau mày, miễn cưỡng mở mắt. Đôi mắt cô tối sầm như đôi mắt Diệp Minh Hi, và một  ký ức lộn xộn  bật  trong đầu cô. Cô  dậy và  to: “Thơm quá thơm quá , tối nay em  món gì thế?”
“Đều là những món chị thích.” Minh Hi  dậy,  theo giới thiệu: “Súp gà Tây Hồng, cá trắm hấp, còn  cả xương sườn Trấn Giang.”
Hai   xuống ăn cơm.  đến giữa bữa ăn, Diệp Minh Hi thấy hầu như Chung Mạn  động đến món xương sườn Trấn Giang một  nào. Cậu lấy đũa chỉ  đĩa xương sườn hỏi: “Làm  vây, em   đúng vị ?”
“Không, chị   ăn thịt.” Cô dừng  một chút,   với Diệp Minh Hi: “Em  từng   giảm béo là sự nghiệp của  phụ nữ ? Chị đang nỗ lực vì sự nghiệp của .”
“Chị  béo .” Theo   thấy, hiện tai cơ thể cô   vặn.
“Mấy  đều giống …” Lời    khỏi miệng, Chung Mạn mới phát giác  gì đó  đúng, nụ  mờ dần . Diệp Minh Hi  rõ “mấy ” trong miệng cô ngoại trừ   còn  ai, lập tức chuyển chủ đề, gắp cho cô một miếng cá: “Vậy chị ăn cái  , đảm bảo  béo.”
“Nhiều như , chị ăn  hết.” Chung Mạn miễn cưỡng mỉm . 
Từ lúc đó, cho dù Minh Hi  cố gắng thế nào  chăng nữa thì bầu  khí cũng  thể  lên.
Vì  hôm  Minh Hi   tiếp tục đổi mới các phương thức hoạt động. Bất kể là vùng ngoại ô  nông thôn, công viên giải trí  trung tâm mua sắm lớn, miễn là Chung Mạn cảm thấy hứng thú, miễn là  thể giúp cô tạm thời quên  nỗi ưu phiền, thì  đều  đ.ấ.m  xoa bắt cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-197.html.]
Một ngày nọ, khi Diệp Minh Hi chuẩn  trở về khách sạn, Chung Mạn  ngăn  .
“Sao ?” Cậu giữ tay nắm cửa và  .
“Minh Hi, cám ơn em.” Cô   ghế sofa, trong n.g.ự.c ôm một chiếc gối: “Chị , chị  em đang nỗ lực để chị  nghĩ về chuyện đó. Chị cũng    nên lưu luyến những gì  qua. Vì thế chị sẽ cố gắng  đổi, cố gắng để quên  , cố gắng để  nhớ về những thứ  …” Chung Mạn còn  dứt lời  nghẹn ngào  thể   tiếp. Cô cố gắng để nước mắt   rơi, chỉ là  tiếp tục mở miệng.
Diệp Minh Hi đóng cửa ,  đến  xuống  mặt cô,  chằm chằm  đôi mắt u buồn của cô: “Không , em  chuyện  cũng  dễ dàng gì. Chúng   nhất thiết    quên  quá khứ. Điều chúng  cần  là lưu giữ những thứ  đẽ mà chúng  từng  và tìm kiếm những điều   khác trong tương lai.”
Đây là điều mà   đúc kết   nhiều năm. Cậu  ít khi nhớ  những   lạm dụng trong quá khứ. Thay vì lãng phí thời gian trong nỗi buồn của quá khứ,  hơn hết là sử dụng  thời gian  để nghĩ về những điều  đẽ, tạo  những ký ức  cùng với cô.
“Ừ, chị hiểu .” Hai mắt Chung Mạn mắt đỏ hoe. Cô gật đầu, dùng lực hít một cái thật sâu   dậy ném chiếc gối : “Được , mấy ngày nay đều là em dẫn chị  chơi. Từ mai đổi , chị dẫn em  chơi nhé!”
“Chị sẽ đưa em  chơi ư? Không  là   khu vui chơi tìm tiên hoa và chú hề đấy chứ?”
“Em  gì đó, năm    là chị  lòng nên mới dẫn em  ? Hơn nữa, chính em là   cho    mà!” Chung Mạn  mắng, lấy hai tay đẩy   cửa. Tuy    phiền nhưng tâm trạng của cô cũng vì thế mà  hơn  nhiều: “Mau về ngủ ,  ngày mai tinh thần   cũng đừng đổ tại chị.”
“Khách sạn cách đây khá xa,  là chị cho em ngủ  một đêm ?”
“Nghĩ  ha!” 
Rầm! Cánh cửa  lạnh lùng đóng .
Đêm nay, dù   ở    thì trong mơ,  mặt  vẫn nở nụ  mãn nguyện.