Diệp Minh Hi đúng ? Tốt nhất nhóc nên  điều một chút, để cho bà đây nhẹ nhàng thong thả nhận hai ngàn mỗi tháng, nếu … Chung Mạn nắm chặt gối ôm,  mặt lộ  biểu tình dữ tợn.
※ ※ ※ ※ ※
Ngày chủ nhật hiếm hoi của cô.
Tại nhà ga thành phố X, một cô gái dịu dàng thục nữ đang dùng bút  ba chữ “Diệp Minh Hi” lên bảng nhỏ Từ phía   , trông thấy mái tóc của cô nhẹ nhàng bay trong gió, cũng coi như cảnh  ý vui.
Đáng tiếc  ai   tiếng lòng của vị thục nữ , nếu  chỉ sợ cả cái nhà ga  sẽ  nổ tung thành từng mảnh kính nhỏ.
“Thằng nhóc thối tha,  cái gì mà tàu còn  đến nơi? Nếu   vì hai ngàn,  bà đây còn  bò dậy từ sớm  sáng chủ nhật, còn   chờ tận 3 tiếng?” Một tuần mới  một ngày nghỉ  ngủ nướng đến khi  tỉnh mới thôi. Tại  cô  ngu ngốc  chờ trong cái nhà ga chật ních   chứ!?
Ngay khi cô đang dựa   lan can,  xuống sàn nhà lát gạch phủ đầy vết trầy xước mà thầm mắng đứa nhóc  lên tận trời, một bóng  dừng ở  mặt cô.
Đầu óc  bệnh ? Vô duyên vô cớ  chắn  mặt   gì?
Cô  chút giận dữ chuyển tầm mắt lên, đột nhiên thấy một  bé  trai đang   chằm chằm. Giữa ánh mắt của hai  như  một tia điện xoẹt qua. Kiểu tóc lộn xộn, đường nét sắc sảo, làn da trắng mịn, lông mi dài, sống mũi tinh tế như chạm khắc, tất cả  đặc điểm  khuôn mặt đứa nhóc đều khiến trái tim Chung Mạn hung hăng đập mạnh một phen.
 chỉ trong phút chốc, cô lập tức bình tĩnh trở . Cô còn  thể  thấy  lịch sự hỏi:
“Có chuyện gì ?”
Đứa nhỏ  trả lời, hơn nữa biểu tình  mặt vẫn  hề  đổi, đôi môi mỏng  cao  thấp mím chặt . Chung Mạn đoán nó   hiểu tiếng Trung, chỉ  thể hỏi thêm vài . Các cô gái hai bên trái  đều đang ồn ào bàn tán chỉ vì ngũ quan của đứa nhỏ  quá mức đoan chính, da nó trắng bóng như một thiên sứ trong sáng, thánh khiết.
Hỏi mấy  vẫn  thấy phản ứng gì khiến cảm tình của Chung Mạn về đứa bé  đang từ cực cao giảm xuống cực thấp. Cô  thẳng , thấy  cao hơn nó  hai mươi phân,  khỏi thấy  mạnh mẽ hơn nó. Cô  thèm để ý đến đứa nhỏ  nữa, tiếp tục giương mắt  về lối  tìm xem thằng nhóc c.h.ế.t tiệt  ở .
Không ngờ đứa nhỏ   rời  mà vẫn   mặt cô   lời nào. Mặc dù nó  chặn  tầm mắt của cô nhưng vẫn khiến cô  cảm giác e ngại. Chung Mạn lắc đầu nhiều ,  ý bảo nó rời  nhưng nó vẫn  chịu . Chung Mạn   hiệu  nữa… Cứ như  qua  mấy , Chung Mạn đột nhiên nghĩ  điều gì đó, lập tức nhảy dựng lên, chỉ  đứa nhỏ sợ hãi hỏi: “Không lẽ em là Diệp Minh Hi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-2.html.]
Đứa nhỏ  trai gật đầu,  bộ dạng kinh ngạc tới mức lông mày cũng  hạ xuống của cô,  chuyển ánh mắt  về phía mấy cô gái đang gào thét đằng  Chung Mạn. Chung Mạn vất vả lắm mới ép  tim  dịu xuống,  xác nhận một  nữa: “Em thật sự là Diệp Minh Hi?”
Đứa nhỏ   gật đầu. Lúc , Chung Mạn thật sự  thể  kinh ngạc, từ bao giờ họ hàng nhà      đến !
“Vậy  , chúng   về!” Chung Mạn nắm tay dắt nó ,  cảm giác như đang chạm  kim cương,  chỉ mỗi tháng  thêm hai ngàn, còn  thể ngày ngày  ngắm trai … Ách, mặc dù nó  thấp một chút nhưng chẳng qua  đến tuổi dậy thì mà thôi. Đợi vài năm nữa lên trung học sẽ cao lên. Hơn nữa,    học sinh tiểu học đáng yêu nhất ? Nhìn bộ dáng của nó, ngoan ngoãn  điều, chắc là  dễ  lừa gạt.
“Em trai Minh Hi, em học tiểu học ở đây ?”
Thằng bé   phản ứng.
“Em   ?”
Một  nữa    phản ứng.
“Em    học ở trường nào ?”
Lần  nó gật đầu đáp . Cuối cùng Chung Mạn cũng phát hiện , nó   lời nào  nghĩa là  . Được , quả thực  giống đề suy luận, thằng bé    học ở trường nào, nhưng    đó là trường tiểu học…
“Lẽ nào em  học tiểu học?” Sẽ   là cái trường học quốc tế gì đó chứ? Hai ngàn  tuyệt đối  đủ…
Vậy mà Diệp Minh Hi  gật đầu!
“Cái gì? Em thật sự học ở trường quốc tế á?“ Trời ạ, cô  thể ném nó   tàu   ?
Lần  đứa nhỏ   phản ứng gì. May là   gật đầu, nếu  Chung Mạn lập tức bắt nó  tàu  trở về.
Chung Mạn  chịu nổi trò chơi đoán mò . Cô   nhẹ nhàng nắm lấy đôi vai nhỏ của nó, hỏi: “Nói thật , em học gì?”