Diệp Minh Hi nhấn chuông cửa nhà Chung Mạn mấy . Cánh cửa nhanh chóng  mở . Nhìn thấy Chung Mạn,  phát hiện  sắc mặt cô   .
“Tối hôm qua chị ngủ  ngon ?”
Chung Mạn  trả lời, chỉ  thẳng  phòng khách và  lên ghế sofa,  hiệu cho Diệp Minh Hi  lên chiếc ghế mà cô  chuyển sang phía đối diện.
Đội hình  …
Diệp Minh Hi cảm thấy như  một luồng khí lạnh đến rợn  truyền đến từ  chân, trong lòng vô cùng bất an. Đã nhiều năm  thấy Chung Mạn bày  đội hình như thế, cho dù là Diệp Minh Hi của bây giờ  gặp   bao nhiêu dạng , lăn lộn bao nhiêu năm trong xã hội đầy rẫy thị phi cũng vẫn cảm thấy khiếp sợ. 
  cũng  thể  gì khác ngoài cam chịu, bởi    chuyện với   là Chung Mạn.
Cậu  nghiêm chỉnh, động cũng  dám động, chỉ sợ chọc giận cô, hoặc là… sợ  phiền cô. 
Kỹ năng đàm phán của Chung Mạn  . Đầu tiên, cô  lấy cho mỗi  một cốc nước, tự cầm cốc lên uống hai ngụm. Trong thời gian , cô sẽ cố ý hoặc vô tình quét qua  Diệp Minh Hi, khiến trái tim của   ngừng đập loạn xạ. Thật lâu  cô mới đặt cốc xuống, nhưng cô  im lặng cúi đầu vài giây,  đó ngẩng đầu lên   một giây   qua chỗ khác mà vẫn   một lời.
Nhìn hành động  của cô, Diệp Minh Hi  rằng việc  vô cùng quan trọng. Cậu thấp tha thấp thỏm,  hiểu rốt cuộc  xảy  chuyện gì? 
“Minh Hi…” Chung Mạn cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Diệp Minh Hi  thẳng dậy, lưng thẳng tắp. “Em , công ty cử em về đây để kiểm tra thị trường.’
Nghe xong, đáy lòng Diệp Minh Hi  ngừng gào thét “Không  ,   ”. Cậu do dự,    nên nhận   , liệu  thật   hưởng khoan hồng  ?
Cậu còn đang chần chừ suy tư, Chung Mạn   tiếp: “Chị đang hỏi,   em   như  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-200.html.]
“Ừ…”
“Em còn , mỗi ngày đều  về khách sạn  báo cáo. Tiến độ công việc vẫn luôn   đúng ?”
“Mạn Mạn, em…” Minh Hi nhận  sự việc thật sự  . Cậu đang định giải thích thì Chung Mạn  cắt ngang: “Chị chỉ hỏi,   em   như thế ?”
“Vâng…” Hô hấp của  trở nên gấp rút,  giải thích nhưng  sợ Chung Mạn  vui.
“Em  hỏi chị đêm qua ngủ  ngon . Bây giờ chị sẽ trả lời em, đêm qua chị chỉ ngủ  hai tiếng.” Chung Mạn lười biếng ngả  về ghế sofa  lưng: “Bởi vì sáng sớm   ai đó đến gọi cửa. Anh     tên là George, đến đây để tìm Edrd –   đơn phương phá hợp đồng và chạy về Trung Quốc. Chị chỉ  hỏi, em     ?”
“Mạn Mạn, em sợ chị  đuổi em , nên…”
“Em cũng  chị sẽ đuổi em  ?” Chung Mạn trừng mắt mắt  cô, chỉ tiếc rèn sắt  thành thép: “Chúng   thể  quan tâm đến công việc  đang   ? Vấn đề ở đây   là tiền mà là trách nhiệm. Nếu em  hứa  việc cho   thì em nên cố gắng  thật . Còn    thì đừng hứa.”
“Em sẽ bồi thường tiền phá hợp đồng…” Diệp Minh Hi  tăng thêm độ thiện cảm cho bản .   khi Chung Mạn  xong thậm chí còn tức giận hơn.
“Những khoản tiền đó  thể giải quyết  gì? Nếu em  quan tâm đến nó, em nghĩ còn ai đồng ý cho em  việc nữa ?” Chung Mạn lăn lộn trong xã hội   lâu. Hơn ai hết, cô  rằng uy tín là yếu tố quan trọng quyết định sự thành công  thất bại của một   thậm chí là cả một công ty. Tiền mất   thể lấy  , nhưng uy tín thì . “Còn nữa, em  bao giờ nghĩ đến, vì cái quảng cáo  mà     bỏ qua bao nhiêu thời gian và công sức  ? Em bỏ  như , bọn họ    từ đầu, quảng cáo tiếp tục  lùi … Dùng tiền để giải quyết vấn đề là hành vi ỷ thế ăn h.i.ế.p  khác.” 
Cuối cùng Diệp Minh Hi cũng  vì cái gì mà Chung Mạn tức giận đến . Bởi vì  coi nhẹ uy tín và trách nhiệm, thứ mà cô luôn coi trọng. Vậy nên  lập tức nhận sai.
“Em sai . Em sẽ gọi điện  cho công  để thảo luận giải quyết vấn đề ,  ?” Diệp Minh Hi giơ tay đầu hàng.
“Nhanh lên.” Chung Mạn phất tay đuổi  .
Diệp Minh Hi ngoan ngoãn bước  một căn phòng khác. Đầu tiên nó gọi cho George,  đó  gọi điện giải thích nguyên nhân cho Santa Felan và công ty quảng cáo, vô cùng thành khẩn  lời xin …. nhưng  hề đề cập đến việc  về Mỹ  .