George vô cùng vui mừng khi nhận cuộc điện thoại của Diệp Minh Hi. Anh cảm thấy Chung Mạn ảnh hưởng lớn đối với . Anh gấp gáp chạy từ khách sạn tới nhà Chung Mạn, tự nhủ nhất định tạo dựng mối quan hệ thật với cô.
Bởi , Diệp Minh Hi khỏi phòng thì thấy Chung Mạn và George đang trò chuyện hết sức vui vẻ.
“Edrd, Santa Felan gì?”
“Bọn họ sẽ thương lượng với tổng giám đốc xem giờ họ thể gì.”
“Nếu họ trở về Mỹ để quảng cáo thì ? Hơn nữa, lịch trình của sắp xếp kín tới tận năm .” George cố ý lớn tiếng để Chung Mạn thể thấy rõ ràng.
Diệp Minh Hi liếc Chung Mạn, khẽ cắn môi: “ sẽ trở về.”
“Minh Hi.” Chung Mạn bật dậy, khó tin .
“George, về ? chuyện với Mạn Mạn.” Minh Hi khách khí nhưng giọng điệu vô cùng dứt khoát, cứng rắn. George sợ chọc giận đến nên cũng dám nhiều lời, lập tức dậy về .
Trong phòng chỉ còn Chung Mạn và Diệp Minh Hi. Chung Mạn chằm chằm , hi vọng sẽ đổi ý định. Thế nhưng Diệp Minh Hi vẫn bướng bỉnh, hề d.a.o động một chút nào.
“Em thật sự trái lời hứa, trở về Mỹ nữa ?”
Trước đây cô dạy như thế nào? Dạy cư xử vô trách nhiệm, dạy dùng tiền để giải quyết việc của ư? Chung Mạn cảm thấy thật sự thất bại và vô cùng thất vọng với Minh Hi.
Thấy Minh Hi lời nào, Chung Mạn tức giận chỉ đánh xuống một cái. cô vẫn tự nhắc nhở bản thật tỉnh táo. Nuốt cơn tức giận trong, cô hỏi: “Nói cho chị , tại em về Mỹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-201.html.]
Tại ư? Nguyên nhân đơn giản nhưng thể ? Diệp Minh Hi do dự, giãy giụa thật lâu, là đại một lý do nhỉ:
“Em phát triển sự nghiệp ở Trung Quốc, ở Mỹ em quen. Trở về Trung Quốc vẫn hơn.”
“Nếu thì em nên ký hợp đồng với .” Chung Mạn lạnh lùng phản bác: “Đây là lý do.”
Diệp Minh Hi tiếp tục vài , cuối cùng vẫn chỉ khẳng định một câu: “Ở Mỹ .” Chung Mạn hề hài lòng với câu trả lời . Rốt cuộc cũng kiềm chế nổi nữa, bước gần Chung Mạn khẽ hỏi:
“Mạn Mạn, lý do em về là gì, chẳng lẽ chị ?”
Chung Mạn như sét đánh bên tai, chân tay kiềm chế mà run lẩy bẩy. Những lời Diệp Minh Hi vạch trần suy nghĩ cô vẫn luôn trốn tránh. Chung Mạn tiếp tục chủ đề nữa, chạy mở cửa nhà, quát to: “Diệp Minh Hi, mặc kệ . Cậu về Mỹ cũng còn quan hệ gì với nữa. Cậu ngoài cho , từ nay trở đừng tới nữa.”
“Mạn Mạn!” Sao Diệp Minh Hi thể bỏ ? Cậu bước tới, cố gắng kéo Chung Mạn phòng. cô hung hăng hất tay , thậm chí còn đẩy nữa. Diệp Minh Hi lo lắng, một tay ôm chặt lấy Chung Mạn, một tay đóng cửa , kéo cô phòng khách.
Lúc đầu, Chung Mạn hoang mang kịp phản ứng. Đến lúc gần tới phòng khách cô mới nhớ đến mà giãy giụa ngừng, tay chân vung lên loạn xạ thoát khỏi cái ôm của Minh Hi. Diệp Minh Hi sợ cô ngã hoặc đụng cửa nên cố gắng dùng sức kiềm chế cô . Mãi đến khi đặt cô xuống ghế sofa, mới buông cô .
Sau khi giải thoát, Chung Mạn lập tức lên Diệp Minh Hi, lạnh lùng nhạt: “Quả nhiên nước ngoài cái liền khác hẳn, giờ dùng cả vũ lực .”
“Mạn Mạn, chị hỏi em lý do. Bây giờ em cho chị , tại chị còn đuổi em ?”
“Bởi vì nữa.”
“ em chị .” Nghe , Chung Mạn vùng dậy chạy . Diệp Minh Hi vươn tay đè vai Chung Mạn : “Cho dù là ai, cho dù mất danh tiếng và tiền bạc, em cũng sẽ trở về Mỹ. Bởi vì những cái đó đều quan trọng bằng chị.”
“Mạn Mạn, em trở về .” Diệp Minh Hi Chung Mạn, nghiêm túc tuyên bố: “Em sẽ ở bên chị suốt đời, gì thể ngăn cản điều đó.”