Đó là  đầu tiên Chung Mạn  suy nghĩ như . Lần đầu tiên cô nghi ngờ   tình cảm khác thường với Diệp Minh Hi.  cô lập tức nghĩ ngay đến Mạc Lâm. Anh  vì cô mà tốn  ít công sức, chăm sóc cô cẩn thận, thậm chí còn cầu hôn cô. Vậy mà cô  cùng với Minh Hi  chuyện  hổ đó  sofa ngay trong nhà của  . Cô cảm thấy vô cùng áy náy với Mạc Lâm.
Cô  nghĩ đến những điều    với Minh Hi.
“Cho dù chúng  thực sự yêu   chăng nữa, thì   ?”
Không  bánh mì thì sẽ   tình yêu. Nếu  như , còn nhớ chuyện   gì?
Vì , khi tỉnh , cô giả vờ như bản   nhớ bất kỳ điều gì. Cô cũng  thèm tìm hiểu xem tại  họ  tin cô  mất trí nhớ, cũng  thèm nghĩ vì  đột nhiên Minh Hi  đồng ý  nước ngoài. Bởi vì sự   của  là điều may mắn đối với cô.
Sau đó, cô sảng khoái đồng ý lời cầu hôn của Mạc Lâm và cố tình gửi ảnh cưới của  cho Minh Hi đang du học ở Mỹ, thờ ơ trả lời tin nhắn của  để chặt đứt  suy nghĩ và tình cảm của  dành cho cô. Đồng thời cũng tự  phá bỏ tất cả những ý tưởng  thể xuất hiện trong đầu cô.
Bảy năm qua, Mạc Lâm  bao giờ nhắc tới chuyện xảy   tối hôm đó. Sau khi kết hôn,  vẫn đối xử với cô  . Điều đó khiến cô càng  ơn  hơn và cảm thấy quyết định của  là   đúng đắn.
 mỗi đêm khi tỉnh giấc vì những hình ảnh đó hiện lên trong tâm trí, cô  cảm thấy vô cùng tội .
“Thật khó chịu…”
Chung Mạn lăn qua lăn  đau khổ kêu than: “Tại  nó  trở về chứ…”
Cô  bao giờ nghĩ về lí do tại  Diệp Minh Hi  xuất hiện trong đám tang của Mạc Lâm. Cô chỉ  coi  là một  em trai, một  bạn cũ. Cô tự nhủ rằng, cuối cùng  cũng sẽ về Mỹ và giữa họ sẽ chẳng xảy  chuyện gì cả.
 bây giờ, Diệp Minh Hi  cứng rắn ép cô   những lời mà cô   …
Tại  nhất định  cho cô ? Tại    chịu từ bỏ?
Rốt cuộc,  thích cô ở điểm gì? Chung Mạn thật sự  hiểu. Ngoại hình của cô  , tính cách khó ưa  còn quái gở. Rốt cuộc, cô  cái gì   mà bảy năm qua  vẫn  chịu từ bỏ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-203.html.]
“Haizzz, thật khó chịu …” Cô  thở dài, vùi đầu  chiếc gối mềm mại trắng tinh.
Mùi vị tươi mới của ánh sáng mặt trời tràn  mũi. Đó là vì Diệp Minh Hi  phơi khô  bộ chăn ga gối đệm  ánh mặt trời. Hơi thở của Mạc Lâm in đậm suốt bảy năm qua giờ đây  nhạt dần. Nếu  cẩn thận ngửi kĩ thì sẽ  thể nào phát hiện …
Cái gì, hầu như  thể phát hiện ?
Đột nhiên cô bừng tỉnh. Không ngờ cô  để cho Diệp Minh Hi xóa sạch mùi hương còn sót  của Mạc Lâm!
Tại  cô   cẩn thận như ? !!
Dường như cô    chuyện gì sai trái  thể tha thứ nhưng  sợ   phát hiện. Cảm giác  chột   hoảng hốt dâng lên khiến cô sợ hãi. Cô lập tức nhảy xuống tìm một chiếc túi nilon để bọc  chiếc gối còn sót chút  thở của Mạc Lâm.  khi  tiếng xào xạc của túi nilon, cô  cảm thấy  thật nực .
Đây tính là cái gì?
Cho dù cô  đóng gói   bộ  thứ trong nhà thì   cũng  thể trở về  nữa .
Cô vứt túi    trèo lên giường  xuống. Cứ trằn trọc mãi như  cho đến khi bụng réo lên ầm ĩ vì cơn đói,  cô mới chịu mở cửa   phòng khách.
Trên bàn ăn bày sẵn một vài món ăn  nguội lạnh. Cô bỏ  lò vi sóng hâm nóng   lấy  ăn nhưng    cảm giác gì. Cô ném đôi đũa  và ngả  tựa  ghế,  lên chiếc đèn pha lê ở  trần nhà.
“Mạc Lâm   tình địch . Nó  nấu ăn và nấu  thứ mà em thích. Nó thậm chí  từ bỏ sự nghiệp vì em…”
Cô thì thào tự hỏi: “Tại   vẫn  chịu   và đá nó ?”
Nếu Mạc Lâm   thể đuổi  ,  thì Chung Mạn  tự cứu lấy .
Cô quyết định áp dụng chính sách đóng cửa biên giới – Không tiếp điện thoại của Diệp Minh Hi,  cho Diệp Minh Hi  nhà. Cứ như  một thời gian, gọi  gọi , gặp cũng  gặp , chắc  sẽ chịu từ bỏ.