Cô  than thở về quá khứ  cố gắng  để Diệp Minh Hi va  thứ gì đó. Một lúc lâu , cuối cùng Chung Mạn cũng  thể dìu   phòng ngủ. Cô nhẹ nhàng thả  lên giường, cởi giày  cho    nhà tắm lấy khăn ướt chườm lên trán . Bận rộn một hồi   lấy nhiệt kế đo cho .
40 độ!
Có cần  đưa   bệnh viện ?
Chung Mạn tìm trong danh bạ  một vị bác sĩ cũng  tính là  thiết để hỏi,  khi đối phương  cô kể xong thì hỏi : 
“Cậu  sốt bao lâu ?”
“Cái …  !”
“Một ngày ?”
“Có lẽ  đến.”
“Uống thuốc ?”
“Chưa.”
“Vậy bây giờ cô cho   uống thuốc hạ sốt , nếu sáng mai cơn sốt  giảm thì hãy đưa  đến bệnh viện.”
Dặn dò vài câu xong, bác sĩ liền cúp máy. Chung Mạn thấy bác sĩ  như , Minh Hi  đang nổi tiếng, nghĩ  nhất là  nên đưa  đến bệnh viện. Vì , cô chỉ  thể lấy thuốc hạ sốt cho  uống, thỉnh thoảng   khăn cho .
Những   sốt sẽ  đổ mồ hôi liên tục, vì  Chung Mạn  tìm một chiếc khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi  trán và gáy, còn thò tay  áo lau sạch lưng cho .
Lông mày Diệp Minh Hi thoáng thả lỏng nhưng dường như  vẫn  thoải mái. Thấy , Chung Mạn  khỏi thở dài. Coi như là mùa hè, mỗi ngày đều ngủ  mặt đất lạnh buốt,  khí   lưu thông, dù là  sắt cũng sẽ  bệnh.    ngay cả  bệnh cũng  chịu rời … Sao  tự  khổ  như  chứ?
Cô cũng tự trách bản  . Đáng lẽ  đám tang, cô  nên vì cảm thấy cô đơn mà đồng ý giữ  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-209.html.]
Than ôi…  chỉ cần bướng bỉnh với cô, hết   đến khác cho dù cô   đang dùng khổ nhục kế cũng sẽ  thể nhắm mắt  ngơ bỏ mặc   quan tâm .
Cái  , đối với bản  thì nhẫn tâm như , nhưng  luôn đối xử  với cô, thật sự là…haizzzz.
Do   bệnh nên cô  dám tiếp tục để  ngủ ở bên ngoài.  như  liệu  khiến  ảo tưởng rằng  cho  cơ hội  ? Cô nên  gì bây giờ?
Chung Mạn suy nghĩ nát óc mà vẫn nghĩ  . Cô chỉ  thể chăm chỉ  đổi khăn ướt cho  đồng thời cứ một tiếng  đo nhiệt độ cho  một . Ba tiếng , cuối cùng nhiệt độ cơ thể của Diệp Minh Hi  giảm xuống còn 38,6 độ. Tuy vẫn còn sốt nhẹ nhưng cũng gần như sắp bình thường trở  .
Lại cố gắng chăm sóc thêm hai tiếng nữa, về cơ bản   hết sốt. Chung Mạn thở phào nhẹ nhõm,  thèm  tắm mà cứ thế trèo lên giường ngủ luôn. Sau khi kết hôn phòng của cô   chuyển thành phòng  việc. Chung Mạn  còn cách nào khác đành   ngủ  ghế sofa trong phòng khách. Cô nhắm mắt    dậy đặt chuông báo thức  2 tiếng  mới yên tâm chìm  giấc ngủ.
Khi Diệp Minh Hi tỉnh     thấy ai cả. Lật đật chạy  ngoài phòng khách thì thấy Chung Mạn  hề  hình tượng đang ngủ say  ghế sofa. Rèm cửa trong phòng khách   đóng , ánh nắng ngày mới  chiếu thẳng  mặt cô. Cô   tỉnh dậy, chỉ cau mày cuộn   né tránh ánh nắng chói chang.
Tâm trạng của Diệp Minh Hi lập tức rung động.
Cậu nhẹ nhàng bước đến kéo rèm cửa  và dùng điện thoại di động của   một tin nhắn ngắn  rằng hôm nay Chung Mạn  thể    gửi cho Lục Hữu Lương. Sau đó  tắt báo thức của cô ,  xuống  ghế sofa, lặng lẽ ngắm  khuôn mặt đang say ngủ của cô.
Cậu vẫn còn nhớ Chung Mạn  hỏi   gì. Kỳ thật, mong ước của   đơn giản. Cậu chỉ  giống như thời khắc ,  ở cùng cô trong một gian phòng nhỏ, lắng  tiếng thở đều đều của cô. Chỉ cần như  thôi,   toại nguyện lắm .
Chỉ là một nguyện vọng nhỏ nhoi như  nhưng Chung Mạn vẫn luôn  đuổi  , một mực ngăn cách  ở bên ngoài. Tại  cô  thể vui vẻ  ăn cùng Lục Hữu Lương,  thể tranh cãi ầm ĩ với   nhưng  phân rõ ranh giới với  như ?
Diệp Minh Hi   nản lòng.  giờ đây,  cảm thấy  chút hy vọng, ít nhất cô vẫn quan tâm đến ,  để   đám fans quá khích và các đài truyền hình bao vây ở  cửa,  nhẫn tâm để   ở ngoài cửa khi  bệnh….
“Chỉ cần cố gắng hơn nữa,  chuyện sẽ  thôi.” Cậu  Chung Mạn, nhẹ giọng cổ vũ bản .
Vừa dứt lời, điện thoại của Chung Mạn liền vang lên. Cô hé mắt sờ soạng tìm điện thoại, Diệp Minh Hi lập tức đưa nó cho cô.
“Xin chào?”
“Chung Mạn, em  ốm ? Vừa nãy  nhận  tin nhắn  hôm nay em   .” Ngoại trừ Lục Hữu Lương, ai  thể thoải mái  chuyện với cô như thế .