“Không ,   , đều  !” Chung Mạn thấy  đưa tay về phía , theo phản xạ hốt hoảng nghiêng sang một bên tránh né, khiến cho cánh tay của Diệp Minh Hi lơ lửng   trung. Trên mặt  tràn đầy bi thương. Chung Mạn lập tức nhào qua nắm chặt lấy tay  mà xin : “Ý của chị   ,  …Tóm , em đừng đối xử  với chị nữa, chị  xứng!” Dứt lời cô buông tay  , chạy như bay về phòng trốn tránh.    Diệp Minh Hi  thể để cô chạy  như  . Cô mới chạy  vài bước    đến ôm chặt lấy eo cô. Chung Mạn ngã xuống đất, cứ như  mà úp mặt xuống đất  nức nở.
“Mạn Mạn…”  Diệp Minh Hi chạm tay  tóc cô. Cô khẽ run lên,  càng  to hơn: “Có  ai đó   gì với chị ? Em đối  với chị là điều hiển nhiên. Là em can tâm tình nguyện, đơn giản là vì chị xứng đáng  như !” 
“Nếu chị , tất cả đều là cái bẫy do chị bày  thì ?” Chung Mạn ngước đôi mắt đỏ bừng lên  ,  mặt vẫn còn vương  vài giọt nước mắt: “Nếu như chị , em  thể lựa chọn một thứ khác  hơn nhưng   lừa gạt bởi sự ích kỷ của chị thì ?
Dù Diệp Minh Hi  thông minh, nhưng  giờ phút ,  cũng  tránh khỏi sự mơ hồ: “Chị đang  cái gì ?”
Chung Mạn nghẹn ngào   tất cả những suy nghĩ trong lòng mấy ngày hôm nay. Kỳ thật, suy nghĩ của cô cũng  quá rõ ràng.  chỉ  mơ hồ như  cũng  đủ để cô cảm thấy   .
Nghe xong, sắc mặt Diệp Minh Hi  chút  đổi. Cậu cúi đầu xuống suy nghĩ. Chung Mạn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nhưng  lo sợ Diệp Minh Hi sẽ ghét bỏ . Trong lòng bồn chồn  yên, mâu thuẫn nảy sinh  loạn tâm trí cô. Cô  hi vọng  nhanh chóng mở miệng,   hi vọng  sẽ   gì. 
“Mạn Mạn, chị  chị cố tình đối xử  với em là để em yêu chị ?” Diệp Minh Hi  thẳng  Chung Mạn,  cau mày, giọng  trở nên lạnh lùng: “Ý chị là, em yêu chị là vì chị  lên kế hoạch từ ?”
Chung Mạn  tự chủ  mà giật , cẩn thận gật đầu.
Diệp Minh Hi dò xét  cô chằm chằm từ đầu đến chân,    từ chân lên đầu cô. Chung Mạn    như  thì vô cùng chột . Đang lúc cô     thế nào thì đột nhiên thấy Minh Hi xông về phía cô định đánh xuống. Chung Mạn sợ tới mức hét chói tai  lùi  hai bước.
“Á…”
Diệp Minh Hi nhanh chóng vươn tay kéo cô . Cho dù cô   cũng  thể chạy , đành  cúi đầu chờ đợi  xử lý.
Kết quả là…cơ thể  hề cảm thấy đau đớn, chỉ  mái tóc đang  ai đó  cho rối tinh rối mù lên.
Chung Mạn hé mắt   thì  thấy Minh Hi đang mỉm  rạng rỡ.
“Mạn Mạn, chị thật đáng yêu.” Cậu tiếp tục lấy tay vò rối đầu cô.
“Này, chị đang  chuyện nghiêm túc với em đấy, thái độ  của em là gì hả?” Chung Mạn bực  đẩy tay  . Người  mặt chỉ  đùa giỡn như một đứa trẻ mãi  chịu lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-214.html.]
“Em cũng nghiêm túc mà, suy nghĩ của chị thật đáng yêu.” Diệp Minh Hi lắc đầu : “Chẳng lẽ em   tức giận khi chị đối xử  với em ? Chẳng lẽ em   sợ cái âm mưu cỏn con  của chị ư? Không, em chỉ tức giận khi chị đối xử tồi tệ với em thôi. Với cả, nếu chị thật sự  suy nghĩ , em vui mừng còn  kịp,    thể tức giận !”
“Em  hiểu. Bởi vì em đang  sa  bẫy của chị…”
“Nếu   thì cũng đều là chuyện lúc  cả , còn lăn tăn về nó  gì nữa?” Diệp Minh Hi  cởi mở nhún vai,  đó nảy  một ý tưởng  xa: “Chẳng lẽ… chị  chịu trách nhiệm?”
“Nghĩ cái quái gì đó nhóc!” Chung Mạn cảm thấy nước mắt   của  thật lãng phí. Cô tức giận thở phì phò đẩy    chạy về bàn ăn cơm  xuống: “Quên , đói c.h.ế.t chị , mau ăn .”
Dứt lời, cô chỉ cắm mặt  ăn cơm.
Đột nhiên Chung Mạn trở nên phấn khích như  khiến Diệp Minh Hi  khỏi phì . Cậu  cô đang lo lắng điều gì. Cậu cũng  rằng   thể dựa  điều  để bắt cô chịu trách nhiệm,  cho cô  chấp nhận tình cảm của .
Với tính cách của cô, cho dù   đưa  yêu cầu gì  chăng nữa thì chắc chắn cô sẽ đều chấp nhận.
Nếu là  của  …thì nhất định  sẽ  như .
  của hiện tại tham lam hơn nhiều,  những    tình yêu của cô mà còn  đem  hạnh phúc cho cô nữa.
Nếu  thể   cả hai,  thà rằng cô  yêu  nhưng   cuộc sống hạnh phúc, thì  cũng bằng lòng.
Cậu cố tình dây dưa với cô  chỉ là vì  ở bên cô mà còn  cô  còn thời gian để nghĩ về chuyện của Mạc Lâm, để chuyện  dần dần  còn ảnh hưởng đến cuộc sống của cô nữa, để cô thuận lợi vượt qua nỗi đau .
Thật  nếu cô  thể vượt qua nỗi đau, vui vẻ yêu thương .  nếu cô đồng ý yêu  chỉ vì cảm giác tội  thì   cần.
Vì ,  cố gắng dùng những từ ngữ nhẹ nhàng nhất để giúp cô thoải mái hơn, đồng thời dùng hành động để đánh lạc hướng suy nghĩ của cô. Quả nhiên, cô lập tức thoải mái hơn, lông mày cũng giãn , nước mắt cũng  còn chảy nữa.
Cô    vẫn là  nhất. Diệp Minh Hi  cô ăn từng miếng, từng miếng đồ ăn  , trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc.
“Ăn chậm một chút, chúng  còn nhiều thời gian mà.”