Nếu    chắc chắn đây là một tai nạn ngoài ý  thì Lục Hữu Lương thực sự nghi ngờ Mạc Lâm  tiên đoán   cái c.h.ế.t của .
“Giám đốc, hôm nay coi như là cô  chính thức  trở   việc. Tối nay chúng   nên  ăn gì ?” Khi  chuyện, Trương Minh Nghĩ cẩn thận tránh dùng từ “chào mừng”, “chúc mừng” để  động chạm  nỗi buồn của Chung Mạn.
“À, lát  trả lời cô    ?” Chung Mạn  hỏi, chờ Trương Minh Nghi rời  mới gọi điện báo cho Diệp Minh Hi: “Tối nay chị sẽ  ăn cùng đồng nghiệp. Vì thế đừng ngốc nghếch đợi ở ngoài cửa nữa,   hả?”
“Đây   là chiêu trò mới để đuổi em  đấy chứ?” Diệp Minh Hi trêu chọc cô.
“Không sai,  nên em hãy ngoan ngoãn  chị đuổi  .” Chung Mạn mỉm   với Diệp Minh Hi vài câu  mới cúp máy.Sau đó cô  tìm Trương Minh Nghi,  rằng tối nay cô  thể .
Sau khi trở về chỗ , Trương Minh Nghi vụng trộm  chuyện với Tiểu Triệu đang  bên cạnh: “Này,    thấy giám đốc   vui vẻ.”
“Chẳng lẽ    thấy cô   ?” Tiểu Triệu ngay cả đầu cũng  buồn  sang một cái.
“ mà cô  mỉm   ngọt ngào,  hề giống như lúc ở đám tang.” Trương Minh Nghi nghĩ ngợi một lúc  vỗ  vai Tiểu Triệu: “Cậu  xem,   là giám đốc của chúng   tìm  mùa xuân thứ hai  ?”
“ là phụ nữ  khác, chỉ thích buôn chuyện. Vừa trông thấy    một cái liền     mùa xuân thứ hai.” Tiểu Triều càu nhàu một câu, vẫn  chịu  đầu : “Nếu  rảnh như  thì mau về xem thêm mấy cái email . Với cả báo cáo xét nghiệm đến giờ còn  thấy,  rảnh thì gọi điện cho phòng thí nghiệm hỏi thăm .”
“Cậu thật nhàm chán.” Trương Minh Nghi khịt mũi oán giận     việc của . Vì thế, cô   thấy Tiểu Triệu đang lén lút mở QQ, kể về chuyện đồng nghiệp bên cạnh   ‘phát hiện’  với đồng nghiệp nam ở phòng bên cạnh. 
Tin đồn  càng lan rộng hơn khi Diệp Minh Hi đột nhiên xuất hiện  bữa tối.
“Sao em  đến đây?” Chung Mạn  Diệp Minh Hi –  tự nhiên xuất hiện ở nhà hàng một cách khó hiểu.
“Em tới đón chị về. Chị  chiêu đuổi em  thì dĩ nhiên em  tiếp chiêu .” Dứt lời,    lịch sự chào hỏi tất cả những   mặt ở đây. Mọi  đều nhận  đây là “em họ” của Chung Mạn. Người  lâu năm với Chung Mạn như Trương Minh Nghi vẫn còn nhớ  là đứa trẻ bên cạnh Chung Mạn  bảy năm . Máu buôn chuyện nổi lên, cô nàng  sang thì thầm  tai  bên cạnh về thông tin của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-217.html.]
“Chị cũng   chị ăn ở …” Chung Mạn thấy ánh mắt Minh Hi đầy ẩn ý  về phía Lục Hữu Lương, oán giận một câu: “Anh thật lắm chuyện!”
Lục Hữu Lương giả vờ vô tội: “Nhà  với nhà em cũng  tiện đường. Không gọi   đến thì em về nhà kiểu gì?”
“Em  xe buýt   ?”
“Anh nghi ngờ em còn    bao nhiêu chuyến xe buýt  qua nhà em nữa đấy.” Mấy năm gần đây đều là Mạc Lâm đưa đón Chung Mạn  . Vì   thực tế, cô   ít cơ hội   xe buýt.
Chung Mạn mặc kệ    thèm quan tâm  nữa mà tò mò  về chiếc xe đằng  Diệp Minh Hi: “Xe ở   ? Em  bằng lái xe  đấy?”
“Em mua đó. Bằng lái xe đây.” Diệp Minh Hi ngoan ngoan đưa hai tay  khoe bằng lái xe cho Chung Mạn xem xét. Cậu  mới về Trung Quốc  kịp  đổi bằng lái xe bên Mỹ thành Trung Quốc, hai ngày   mới nhận  bằng lái xe mới.
Chung Mạn lật  lật , xác nhận là hàng thật mới chịu trả  cho Minh Hi. Sau đó cô    với đồng nghiệp của : “Mọi  về bằng cách nào?  nghĩ Minh Hi sẽ  thấy phiền khi tiễn   một đoạn .”
Cô hào phóng hỏi, Diệp Minh Hi cũng mỉm  lễ phép. Thế nhưng    thức thời cùng  lắc đầu: “Không cần,  cần. Chúng   chung đường, chúng   đường ngược  cơ.”
“Minh Nghi,  nhớ nhà cô ở gần nhà  mà nhỉ?” Bị Chung Mạn gọi tên, Trương Minh Nghi lập tức    trừng mắt, dứt khoát từ chối: “ còn  việc nên  về nhà ngay.”
“Vậy thì…” Thấy Chung Mạn vẫn  gọi tên ai đó,   vội vàng xua tay: “Giám đốc, cô cứ về  ,  cần lo cho bọn .”
Thế là Chung Mạn đành  yên lặng lên xe. Trước khi  Diệp Minh Hi cũng  quên gật đầu chào  , họ cũng mỉm  đáp  .
Chiếc ô tô màu đen hiên ngang rời . Mọi  vốn đang yên lặng lập tức nhao nhao lên bàn tán sôi nổi. Nhiều  còn đưa mắt về phía Lục Hữu Lương  chứng thực nhưng   chỉ nhún vai ung dung   năm từ: “Thuận theo tự nhiên .”
Miệng thì   nhưng    âm thầm gọi Diệp Minh Hi đến ngăn chặn  khác đưa Chung Mạn về. Đó mà là ‘thuận theo tự nhiên’ ?