Hôm qua Diệp Minh Hi ngoại cảnh suốt một đêm. Thế nên khi đến nhà Chung Mạn thì cô đang chuẩn .
“Xin chị, hôm nay em tới muộn, chị đói bụng ?”
“Không .” Chung Mạn đeo túi xách xong xuôi đang khóa cửa . Nhìn thấy vẻ mặt vẻ mệt mỏi mà tay vẫn cầm bữa sáng cho cô, giọng cô dịu : “Vừa mới về ?”
“Ừ, hôm qua em chụp cả đêm. May là mặt trời thức dậy, nếu thì cũng đến bao giờ mới nghỉ.” Dứt lời hỏi tiếp: “Chị còn thời gian ăn sáng ?”
Chung Mạn đồng hồ đeo tay: “Không còn, nếu còn ngay thì sẽ muộn giờ mất!”
“Ừ.” Vẻ mặt Diệp Minh Hi hiện lên nỗi thất vọng thể che giấu. Thấy môi Chung Mạn cũng giật giật định lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn gì cả. Là một giám đốc, cô thể vì một bữa sáng mà muộn .
“Vậy…em thể đưa chị ? Như thì chị thể ăn xe.” Cậu táo bạo đề nghị, ánh mắt chờ mong Chung Mạn.
Chung Mạn ngập ngừng một lát, nhớ đến lời hứa của , cô khẽ gật đầu.
“Cảm ơn chị.” Diệp Minh Hi mỉm chân thành. Nghe dè dặt lời cảm ơn như , trái tim Chung Mạn cảm thấy đau nhói. Rõ ràng lợi là cô, mà cảm ơn là .
Diệp Minh Hi đưa Chung Mạn lên xe mới trở về chỗ ghế lái, đưa đồ ăn cho cô và bắt đầu khởi động xe. Chung Mạn cắn chiếc bánh bao nóng hổi, uống cốc sữa đậu nành ngọt lịm. Thấy trong túi vẫn còn một phần ăn sáng, cô nhịn mở miệng hỏi: “Em ăn ?”
“Vốn ăn cùng với chị, ai ngờ muộn mất .” Diệp Minh Hi sợ cô áy náy, dịu dàng bổ sung thêm: “Dù bây giờ em cũng ăn. Lát nữa về khách sạn em ăn cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-219.html.]
Chung Mạn suy nghĩ một chút, chọc ống mút cốc sữa đậu nành, đợi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ mới đưa cho : “Uống một ít , đừng cậy còn trẻ mà bỏ đói chính , hại dày.”
Cô mở miệng thì Diệp Minh Hi dám phản đối. Như nhận báu vật, nhanh chóng cầm lấy uống một ngụm thẳng đến nửa cốc. Mãi đến khi tiếp tục điều khiển xe, mới nỡ mà đặt chiếc cốc xuống, nét mệt mỏi mặt vơi phân nửa.
Chung Mạn phiền nữa, để tập trung lái xe. Chiếc xe dừng ngay tòa nhà công ty. Chung Mạn đang định mở cửa thì Diệp Minh Hi nhanh chóng tháo dây an , chạy xuống mở cửa xe cho cô.
Cảnh tượng quá quen thuộc. Cô nhớ tới lúc , mỗi ngày thời gian , đúng vị trí , cũng từng ân cần đưa đón cô đến công ty, mở cửa xe cho cô. Cô từng cô quen với lễ nghi phương Tây như , nhưng , , một ngày nào đó em sẽ quen thôi.
đến khi cô quen , thì biến mất.
Nghĩ đến đây, trái tim cô nhói đau, đôi mắt tự chủ mà nóng lên. Diệp Minh Hi thấy cô di chuyển, nhẹ giọng gọi: “Mạn Mạn?”
Chung Mạn nhắm mắt lắc đầu, hít một thật sâu đem nước mắt ép ngược bên trong. Đợi đến khi tâm trạng định , cô mới mở mắt mỉm với Minh Hi: “Chị !”
Diệp Minh Hi thấy sắc mặt cô , rõ cô đang nghĩ về điều gì. chỉ chu đáo chăm sóc cho cô chứ hỏi gì thêm, kiên nhẫn bên cửa xe đợi cô.
Chung Mạn xuống xe, còn kịp công ty thì thấy đồng nghiệp của qua. Thấy cô đàn ông đưa đón , ai nấy đều hai đầy tò mò. Chung Mạn bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng. Trước những đều từng thấy Mạc Lâm đưa đón cô mỗi ngày.
Cô vội vã rời khỏi xe của Diệp Minh Hi. Đi vài bước nhớ tới từng ‘thuận theo tự nhiên’, ngại để cho phát hiện. Thế là chột với : “Cảm ơn vì đưa chị .”
“Không cần…”