“Mạn Mạn, quảng cáo của Santa Felan sắp  thành . Đoàn  phim  rằng họ hiếm khi đến Trung Quốc nên  khi trở về   tham quan kiến trúc và văn hóa Trung Quốc một chút.” 
Chung Mạn  Diệp Minh Hi đang cố tình chuyển chủ đề, vì thế cô liền phối hợp gật đầu: “Thật hiếm khi   bằng lòng  theo ý của em mà đến nơi . Em nên     một hướng dẫn viên du lịch để báo đáp .”
“Vấn đề là em  quen thuộc thành phố X cho lắm…” Diệp Minh Hi  rời  bảy năm,  thể nhớ  đường   là giỏi lắm : “Cuối tuần  chị  bận gì ? Chúng   cùng   chứ?”
“Cái …” Nhìn nụ  rạng rỡ của Diệp Minh Hi, Chung Mạn vội vàng : “Không  chị   , chỉ là chị   họ…”
“Không  , họ  thấy   tình nguyện dẫn đường như , vui mừng  còn  kịp  chứ.” Diệp Minh Hi sợ Chung Mạn tiếp tục từ chối nên lập tức gọi cho đoàn  phim,  là  tìm  hướng dẫn viên du lịch . Chung Mạn sợ    vui nên cũng  dám  thêm gì nữa.
※ ※ ※ ※ ※
Chủ nhật, trời xanh gió mát. Chung Mạn  một  nữa  gặp mặt Santa Felan. Điều  cô sốc hơn cả chính là phó tổng giám đốc của Santa Felan  mà  quản đường xá xa xôi đến đây kiểm tra kết quả. Điều  chứng tỏ quảng cáo thường niên   quan trọng đối với họ.
“Công ty may mặc của Mỹ.” Phó tổng giám đốc mặc trang phục ngày thường giản dị cầm lấy danh  của Chung Mạn : “Buổi đấu giá   hình như chúng   báo với các cô. Lần  các cô   tham gia ?”
“Dĩ nhiên là  . Nếu  thì   các  hãy thông báo cho chúng   nhé. Hơn nữa, gần đây chúng  đang hợp tác với nhà máy cung cấp len phát minh  sản phẩm mới. Giá cả và chất liệu đều  , chúng   thể cung cấp cho  một ít hàng mẫu. Hi vọng  thể tạo  linh cảm cho nhà thiết kế của quý công ty.” Trong công việc Chung Mạn  bao giờ trở nên hồ đồ. Nếu Santa Felan lựa chọn nguyên liệu len độc quyền của họ thì dù cho họ chỉ nhận  một nửa đơn đặt hàng  chăng nữa, nhưng sẽ chắc chắn hơn  nhiều so với việc chờ Santa Felan cung cấp bản vẽ thiết kế  mới đem  đấu giá.
“  mong chờ   thấy mẫu len của các cô.”
“Trước khi các  về nước, chúng  nhất định sẽ gửi tới tận tay cho các .” Chung Mạn cất một đống danh   nhận    gọi cho Trương Minh Nghi –  cũng đang hưởng thụ ngày nghỉ hiếm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-221.html.]
“Giám đốc. Sao bây giờ cô  gọi cho ? Hôm nay là ngày nghỉ mà.”
“ , nhưng  đang  một cơ hội  …” Chung Mạn kể   bộ câu chuyện của Santa Felan cho cô  . Ở đầu dây bên , Trương Minh Nghi im lặng liền ba giây mới hỏi : 
“   nhầm đấy chứ? Cô đang  về Santa Felan. Santa Felan – thương hiệu nổi tiếng thế giới  ?”
“Cô nghĩ   thể quấy rầy kì nghỉ của cô chỉ vì một khách hàng bình thường thôi ư?”
Trương Minh Nghi hít một  thật sâu, trả lời  kiên quyết: “Giám đốc chắc chắn   là  như thế. Cô cũng  hề quấy rầy !”
“Rất , chín giờ tối mai, Santa Felan sẽ bay. Vì  thời hạn  xong tấm vải len là  năm giờ chiều mai.”
Lần  Trương Minh Nghi im lặng tận năm giây, một  nữa cẩn thận hỏi : “Giám đốc, nếu bây giờ  cúp máy. Cô  thể coi như là  gọi điện thoại cho   ?” 
Chung Mạn hừ một tiếng, Trương Minh Nghi đành  ôm một bụng chua xót kéo  bạn Tiểu Triệu của  tới công ty tăng ca.
Nhóm du khách  đến thăm một  điểm tham quan nổi tiếng trong thành phố X như đền Bồ đề, tháp chuông, phố  bộ,…mỗi khi đến một nơi mới, đầu tiên Chung Mạn sẽ dùng tiếng Anh giới thiệu sơ qua một ,  đó mới để họ tự do  dạo. Cô  đặt sẵn bữa trưa và bữa tối cho họ ở một khách sạn mang phong cách đặc trưng của Trung Quốc, hy vọng tất cả   đều  thể cảm thấy thoải mái như đang ở nhà.
Tất nhiên, trong thời gian rảnh rỗi, cô  quên kiểm soát các tình huống sản xuất bản mẫu. Đồng thời còn đưa  những hướng dẫn phù hợp để đảm bảo sẽ cho  bản mẫu chất lượng  hảo nhất.
Lúc kết thúc bữa tối, Chung Mạn   toilet. Cô đóng cửa phòng  lâu thì  thấy hai cô gái đang dùng tiếng Anh  chuyện với . Ngoài nhóm Santa Felan do Chung Mạn dẫn tới đây, thì trong khách sạn   nhiều  nước ngoài. Vì thế Chung Mạn cũng  tò mò về nội dung cuộc đối thoại.