Bên ngoài nhà hàng  một công viên nhỏ. Con đường lát đá  quá dài, hai bên đường  những ngọn đèn đường vàng rực chiếu sáng. Ở giữa công viên là đài phun nước  xây dựng theo kiến trúc Châu Âu. Tiếng suối róc rách vang lên  cho cảnh đêm càng thêm dễ chịu.
Diệp Minh Hi và Chung Mạn nắm tay    con đường đá. Không    bao nhiêu vòng, cuối cùng Chung Mạn kéo Diệp Minh Hi  xuống mép đài phun nước, ngẩng đầu  lên bầu trời đêm  thêm ánh sáng màu trắng của ngọn đèn chiếu xa.
“Minh Hi, mấy năm  việc ở Mỹ chắc là vất vả lắm đúng ?”
Diệp Minh Hi đang  ngây ngô,   liền sững sờ, suy nghĩ một chút mới trả lời: “Trong mắt  khác, em  may mắn.”
 ,  thể  nước ngoài học cấp ba và đại học  là một điều may mắn. Đã , trong lúc học đại học  còn    phát hiện  mà dễ dàng bước chân  ngành giải trí. Toàn bộ quá trình đều vô cùng thuận lợi, thậm chí còn nhận  hợp đồng quảng cáo thường niên của Santa Felan. Đây là một điều may mắn mà   ai cũng  .
 cô   trong giọng  của    một chút vui sướng nào.
“Chị xin .”
Chung Mạn đột nhiên  lời xin   Diệp Minh Hi vô cùng sợ hãi. Cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y Chung Mạn,  sợ cô sẽ rút tay về giống như  khi.
May mắn , Chung Mạn vẫn nắm lấy tay , cho  sự tin tưởng: “Xin  vì   quan tâm đến em trong suốt bảy năm qua.”
“Không  . Không  giờ em vẫn  đấy .” 
Vì lời trấn an của , Chung Mạn liền im lặng. Cô  xuống  chân, đá đá hòn đá nhỏ, chậm rãi : 
“Chị nghĩ rằng, nếu  liên lạc thường xuyên thì tình cảm của em sẽ phai nhạt dần… Bảy năm  khi   lời tỏ tình của  mà  vẫn luôn coi là em trai, chị   sợ hãi. Cứ ngỡ đó là điều đáng sợ nhất nhưng thật  ngờ, điều đáng sợ hơn đó là…chị  rung động.”
Diệp Minh Hi ngạc nhiên  cô, cô ngẩng đầu lên  tiếp: “Khó tin lắm  ? Chị  thừa nhận điều  khiến em ngạc nhiên lắm hả?”
“Em cứ nghĩ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-224.html.]
“Nghĩ rằng chị  thích em?” Chung Mạn khẽ thở dài: “Thật   dễ để rung động nhưng chỉ  rung động thôi thì  đủ. Kết quả  nhất của lúc    là hai chúng  ở bên cạnh . Vì , khi  tin em  nước ngoài chị    điều gì đó  , nhưng chị cũng  ngăn cản.”
“Chị  ?” Lần  Diệp Minh Hi thật sự   chấn động. Chẳng lẽ, Mạc Lâm   chuyện đó cho Chung Mạn . Anh    những gì? Chung Mạn  đến  ?
Cô  …năm đó  bỏ  …
“Chị   nguyên nhân là gì nhưng chị  Mạc Lâm  tham dự.” Cô ngẩng đầu lên, mỉm   bầu trời: “Bình thường chị  nghĩ về điều đó nhưng chắc chắn chị   là một  ngu ngốc. Đột nhiên em đồng ý  nước ngoài như , tỉ lệ là quá thấp. Người mù cũng  thể   em  tình nguyện .”
“Chị    là vì chị , tuy lòng  Mạc Lâm thâm sâu khó lường nhưng   là một  thông minh. Nếu    ở bên cạnh chị thì sẽ   hại em. Vì  chị giả vờ như tin tưởng hai . Với … đây cũng là kết quả  nhất . Nếu em  thể  nước ngoài học tập, bác cả của em cũng  thể chạy tới Mỹ tìm em.”
“Chỉ là chị  hề nghĩ tới, bảy năm  mà em vẫn   đổi.”
Bên ngoài khách sạn  tiếng còi xe máy chạy qua, Chung Mạn cũng   gì nữa. Đợi đến khi ồn ào qua ,  khí yên tĩnh  trở  cô mới chậm rãi  tiếp:
“Chị  ở bên cạnh Mạc Lâm bảy năm . Lời  sẽ nhanh chóng quên   , tất cả đều là gạt em đó. Cả đời , chị khó lòng mà quên   . Giống như mỗi  xuống xe, chị đều do dự một lúc là bởi vì  đây   đều mở cửa xe giúp chị. Anh  cũng từng  còn  nhiều thời gian để chị quen với điều . Hiện tại chị  quen   thì     còn nữa.”
Nói đến đây, đôi mắt Chung Mạn đỏ bừng lên. Thấy cô buồn như, Diệp Minh Hi  chịu nổi:
“Em  thể mở cửa xe cho chị cả đời.”
Chung Mạn  cảm thấy vui mừng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chị  em chú ý đến điều , cũng  em sẵn sàng  điều đó. Hiện tại em cũng   chị mở cửa xe .  chị nghĩ như   công bằng với em. Em   là kẻ  thế cho  khác. Nếu chị  ở bên cạnh em, thì chị sẽ  thể để “thuận theo tự nhiên”,  thể chỉ  tiếp nhận từ em mà  chịu hồi đáp,  càng  thể bắt em   theo Mạc Lâm, biến em thành Mạc Lâm thứ hai.”
“Minh Hi, chị  nghĩ . Mặc dù chị  thể quên Mạc Lâm nhưng chị  thể thử yêu em.” Chung Mạn hít một  thật sâu, nghiêm túc  .
“Em  đồng ý để chị thử ?”
※※※※※
Mặc dù Chung Mạn  là ‘thử’ nhưng cô đang thực sự nghiêm túc.