Bất chấp cơn bão tố đang dần kéo tới, chỉ cần     thì Diệp Minh Hi đều chạy tới nhà Chung Mạn, ở bên cô từ sáng sớm đến tối muộn.
Trước đây, Chung Mạn và Diệp Minh Hi  từng sống chung với  một  thời gian. Vì thế cô  sớm quen với sự tồn tại của . Bình thường cả hai cùng tập trung  việc riêng của  trong cùng một căn phòng, những lúc đó bọn họ sẽ   chuyện với  và tránh   cùng một lúc.  khi thấy điều thú vị gì đó, cả hai sẽ rủ  còn  cùng đến  chung một chỗ xem. Nếu  đồ ăn ngon cũng sẽ hỏi     ăn  .
Vào lúc , Diệp Minh Hi đang   ghế sofa xem TV như ngày thường còn Chung Mạn thì mang theo máy tính bảng và chiếc ghế quen thuộc từ phòng sách  nhà ăn để lướt web.
Bỗng nhiên, Chung Mạn chạy thật nhanh  toilet, tiếng nước chảy vang lên vài . Sau đó cô  chạy về phòng ngủ,    chạy  toilet. Xong việc, cô mới lén la lén lút cầm một mảnh giấy vệ sinh trở về nhà ăn, cố để Diệp Minh Hi  phát hiện .
“Có chuyện gì thế?” Làm  Diệp Minh Hi   phát hiện  hành động kì lạ  của cô cơ chứ.
“Không  việc gì,   việc gì, em cứ xem TV , đừng để ý đến chị.” Chung Mạn   vẻ   việc gì mà vẫy tay. Điều đó càng  cho Diệp Minh Hi tò mò hơn.
“Chị đang  gì đó?” Cậu  xem TV nữa,  qua xem thử Chung Mạn đang  gì.
“Đã  là    mà!” Chung Mạn  lưng  ngăn cản ánh mắt của Diệp Minh Hi, nhưng Diệp Minh Hi cao hơn cô, chỉ cần  một cái liền phát hiện   mặt ghế màu hồng xuất hiện một vệt đỏ thẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-230.html.]
“Đây là…” Diệp Minh Hi  ngạc nhiên hỏi. Chung Mạn  hổ đến mức đỏ bừng cả mặt đỏ nhưng vẫn cố gắng cứng rắn đuổi Diệp Minh Hi  ngoài: “Đã bảo là   chuyện gì  mà, em mau  ngoài !”
Diệp Minh Hi  nếu còn  chịu rời  thì nhất định Chung Mạn sẽ tức giận. Vì thế  đành ngoan ngoãn trở  ghế sofa . Chung Mạn thở phào nhẹ nhõm, lập tức   hì hục lau ghế.  vì mặt ghế   bằng chất liệu bông nên cho dù Chung Mạn  cố gắng thế nào cũng  thể lau sạch . Cô đành  lật  lật  cố gắng lau cho bằng sạch nhưng đến cuối cùng vẫn còn đọng  một vệt nâu nhạt.
“Không  khi khô   thể nhạt màu thêm một chút  nữa…” Chung Mạn phiền muộn cắn môi, thầm mắng trong đầu: “Làm phụ nữ thật là phiền phức”. Sau đó đẩy chiếc ghế  gầm bàn,   thấy thì coi như sạch  . Cô đem máy tính bảng  sang một cái ghế khác  tiếp tục lướt web.
Sau năm phút sóng yên biển lặng, Diệp Minh Hi bắt đầu di chuyển. Cậu bước đến cầm chiếc ghế  toilet. Chung Mạn bối rối  theo  với Minh Hi: “Em đừng …” 
Diệp Minh Hi  để ý đến cô, chỉ nhẹ nhàng đặt cái ghế xuống   lấy một cái bàn chải nhỏ, khăn lau, xà phòng. Sau đó  tiến đến cẩn thận chà lau. Chung Mạn   thấy  thì luống cuống chân tay,  tách  và chiếc ghế . “Rửa  sạch , ngày mai chị  mua một cái mới là  mà…”
Cô gần như  sụp đổ gấp gáp ngăn  nhưng Diệp Minh Hi   như   thấy gì, cứ tiếp tục lau ghế. Cuối cùng     là do quá  hổ  là hờn dỗi, cô mặc kệ  thèm quan tâm nữa, dứt khoát trở về nhà ăn lướt web. Lúc Diệp Minh Hi   cô vẫn giả vờ như   việc gì, còn  thèm liếc   dù chỉ một cái.
Diệp Minh Hi cũng   lời nào, lẳng lặng   xem TV.
Lần   đến phiên Chung Mạn hiếu kỳ. Cô  thêm mười phút   chịu nổi mà   nhà tắm xem xét thử thì thấy tất cả dấu vết  ghế  biến mất, chỉ là vẫn còn một vệt nước lớn đọng  đó. Rõ ràng là Diệp Minh Hi  kiên nhẫn chà sạch các dấu vết ,  giống như cô chỉ  qua loa vài   coi như xong.
Nghĩ tới việc Diệp Minh Hi… kiên nhẫn dọn dẹp cái , mặt Chung Mạn bất giác đỏ lên. Rõ ràng là do cô ,  mà  để một  đàn ông như  đến thu dọn giúp . Nghe  đàn ông  nên động đến những thứ ,  cũng  , nếu  sẽ bay hết vận may. Trước , trong lớp của cô  một bạn nữ mặc váy  may  dính thứ , con trai trong lớp đều lập tức tránh xa hoặc lấy sách che mặt  dám . Cậu   trong ngành giải trí, tại    học cách trách những điều cấm kỵ  chứ…