“Chị  chắc là em  ăn sạch chị  ?” Diệp Minh Hi   đến gần Chung Mạn, cô lập tức thưởng cho  một cái cốc đầu: “Nghiêm túc chút !” 
“Em  nghiêm túc  mà.” Diệp Minh Hi đau đớn sờ  đầu . Chung Mạn thấy  tưởng   dùng sức  mạnh, nhẹ nhàng sờ đầu  hỏi: “Đau lắm ?”
Diệp Minh Hi đau khổ gật đầu,  đó : “Nghe  hôn một cái là sẽ hết đau.”
Lời   phun , hôn nhẹ một cái cũng  , ngược   còn  đập đau hơn.
Chung Mạn  hề mềm lòng, trừng mắt : “Hừ, ai bảo dám  chuyện vớ vẩn!”
Diệp Minh Hi đành  giả vờ đáng thương  lục  ngăn kéo. Lần ,  thực sự  tìm thấy một  thứ hữu ích và gom hết chúng .  lúc , Chung Mạn   do dự: “Nhiều đồ vật như , liệu  thành công ?”
Diệp Minh Hi sắp xếp   thứ, trong đầu bắt đầu suy tính kế hoạch. Sau khi nghĩ kỹ,  : “Em vẫn còn một thứ   ích ở trong tay. Mặc dù về mặt luật pháp thì  dùng  nhưng  đả kích Diệp Sùng Đức thì    hiệu quả. Chỉ cần thêm chút động tác, chắc sẽ   vấn đề gì.”
“Đồ vật   ích? Động tác?”
Diệp Minh Hi  chi tiết cho cô . Sau khi  xong, Chung Mạn vô cùng kinh ngạc,  Diệp Minh Hi vài   mới : “Em thật sự quá xảo quyệt. May mà   dùng để tính kế chị,  thì chị c.h.ế.t trăm  cũng  đủ…”
Cô gái đáng thương    hề  , bản  cô   tính kế  nhiều  .
Diệp Minh Hi đương nhiên sẽ  tự  vạch trần hành động  xa của bản . Cậu  dậy định rời , ánh mắt vô tình quét qua một chiếc tủ nhưng Chung Mạn  nhanh chóng chạy đến  mặt .
“Đồ cũng tìm  , chúng  mau  ngoài thôi.”
“Đó là gì ?” Cậu mơ hồ  thấy trong ngăn kéo  một cuốn sách: “Mạn Mạn, chị giấu cái gì ở phía  thế?”
“Không  gì.” Chung Mạn thề thốt phủ nhận: “Đây là việc riêng của chị, em đừng quấy rối.”
Chung Mạn thận trọng, đề phòng  , dường như chỉ cần  động một cái sẽ lập tức đạp   ngoài. Ai ngờ   chậm rãi bỏ đồ  tay xuống, ung dung  đến  mặt Chung Mạn  đột nhiên tăng tốc, lừa cô nghiêng  sang một bên  thừa dịp đưa tay sờ  eo cô, tay còn  mở ngăn kéo tủ!
Chung Mạn  sợ nhột, Diệp Minh Hi  chạm  eo là cô   tự chủ  mà co rúm . Không còn  chịu sự chống trả từ cô, Diệp Minh Hi nhanh chóng mở ngăn kéo , thò tay  bên trong lấy đồ. Chung Mạn đang ở  lưng   ngăn cản      ôm một cái ngã xuống đất, lập tức  thể di chuyển.
“Cuốn sách  nặng quá, bên trong  thứ gì ?” Diệp Minh Hi  để ý tới Chung Mạn đang giãy giụa ở   mà ung dung cầm cuốn sách  tay cách đầu cô một , lật mở trang đầu tiên . Cuốn sách  trông giống như một cuốn album ảnh, kích thước lớn hơn tạp chí bình thường và  dày. Các trang tiếp theo đều  màu sắc khác , rõ ràng là   nhiều thứ ở bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-238.html.]
“Này, mau để chị  lên!” Chung Mạn thấp hơn Diệp Minh Hi nên lúc  mặt của cô đang kề sát cổ , hai chân và một tay   đè nặng  thể động đậy. Cô đang cố sức dùng tay còn  hung hăng gõ  đầu .
Hiếm khi  ôm   trong lòng, Diệp Minh Hi chịu cho cô  lên mới là lạ. Cậu cứ như  đè lên cô, tiếp tục mở sách , xem  vài trang liền ngây .
“Đây là…em ?”
Bên trong  một tấm ảnh lớn chụp hình .
Đây là bản in quảng cáo mà    cho Santa Felan.
Cậu lật sang trang tiếp theo thì thấy bài báo  về   một tờ báo Trung Quốc.
Lật một trang nữa nữa, đây là ảnh của   cắt  từ một tờ báo Mỹ.
Lại một trang nữa, đó là một quảng cáo  tạp chí mà  từng chụp ở Mỹ.
Lật đến trang cuối cùng,   chỉ  thấy tờ quảng cáo đầu tiên của  mà còn  cả ảnh chụp ở câu lạc bộ kịch khi  còn học đại học. Khuôn mặt  trong ảnh   rõ lắm, so với một hạt đậu còn nhỏ hơn.
Thông tin trong cuốn sách   đầy đủ, thậm chí còn  một  thứ ngay cả Diệp Minh Hi cũng  từng  thấy. Vậy mà tất cả đều là bản gốc  cắt  từ báo hoặc tạp chí, chứ   là bản photo.
Cậu nhớ  khi  trở về, cô  từng hỏi “Cuộc sống ở Mỹ   ”,  còn tưởng cô   gì về cuộc sống của  ở bên Mỹ. Nào ngờ…
Hóa , cô vẫn luôn  tất cả.
Hóa  bảy năm qua cô vẫn luôn quan tâm đến , còn trăm phương ngàn kế sưu tầm các bài báo ở Mỹ, giữ gìn chúng trong cuốn album quý giá.
Hóa , từ  đến nay, trong lòng cô đều  .
Cậu cảm thấy trong n.g.ự.c như  một dòng nước ấm áp chảy qua. Không  từ ngữ nào  thể miêu tả  tâm trạng kích động hiện giờ của . Minh Hi cúi đầu  thẳng  đôi mắt ngập tràn vẻ  hổ của Chung Mạn, hốc mắt  nóng lên, trái tim trở nên mềm nhũn.
“Rõ ràng   tất cả,  còn hỏi cuộc sống bên Mỹ của em như thế nào?” Cậu khẽ thì thầm bên tai cô, hôn nhẹ  trán, lông mày và cả khóe mắt cô.
Cậu thật sự   nuốt cô  trong bụng, để cho sự quan tâm yêu thương đầy ấm áp của cô cô chỉ  thể thuộc về một  .