Chung Mạn sớm chuẩn , cũng tức giận mà chiếc ghế đối diện Chung. “Mẹ ơi, còn nhớ bác cả của Diệp Minh Hi , lúc kiện con ý, tất cả những tin tức báo đều do ông bán cho phóng viên. Mục đích của ông là con và Diệp Minh Hi thể sống yên. Bây giờ gia đình chúng vì chuyện mà cãi , trở mặt, chính là trúng kế của kẻ gian ?”
Mẹ Chung cũng nối giáo cho giặc. Vì khi Chung Mạn xong bà liền cảm giác mà ép buộc cô trở thành tội nhân. ngay lập tức, bà thức tỉnh, nắm chắc một điểm mấu chốt khác: “Chính con đứa trẻ là bạn trai con! Con, con, con…Trước tiểu Mạc đối xử với con như , mà nó mới mất con tìm đến đàn ông khác, còn tìm một kém con những chín tuổi!”
“Mẹ, Diệp Minh Hi trở về khi Mạc Lâm . Lúc , ngay cả email con cũng gửi nhiều cho nó. Con chuyện gì với cả. Bây giờ Mạc Lâm , cho con quen Diệp Minh Hi. Chẳng lẽ, con ở cả đời ?”
Mẹ Chung nghẹn : “Cái , con tìm ai cũng . tại cứ tìm một kém con tận chín tuổi. Nếu thì bây giờ báo chí thể về con như ?”
“Minh Hi nhỏ hơn con chín tuổi, đây là điều chúng con thể khống chế . Mà cho dù nó nhỏ tuổi hơn nữa thì ? Điều phạm pháp ? Trên đời là trai già thì là phụ nữ lớn tuổi, vì đàn ông lớn tuổi hơn phụ nữ thì thấy bình thường, còn phụ nữ lớn tuổi hơn đàn ông ?”
Mẹ Chung im lặng một chút, đó hét toáng lên: “Con họ hàng, hàng xóm đang giễu cợt nhà hả. Bọn họ đều rằng con thèm đàn ông đến phát điên . Con xem, ba còn mặt mũi nào mà đường nữa?”
“Mẹ, nếu vì lời bàn tán của ngoài mà tình nguyện hy sinh hạnh phúc của con gái, thì con chỉ thể rằng con thất vọng về .” Chung Mạn vẫn luôn dùng tình cảm m.á.u mủ ruột già để thuyết phục bà Chung theo , nghiêm túc hỏi: “Chẳng lẽ mặt mũi thể diện gì đó còn quan trọng hơn hạnh phúc của con ?”
Mẹ Chung con gái hỏi dồn, giận đến đỏ mặt, ngón tay chỉ Chung Mạn nhưng thể thành lời. Thấy thế Chung Minh vội vàng mở miệng hòa giải: “Chị , cũng vì sợ chị tổn thương thôi.”
“Còn ! Bây giờ con ba mươi hai tuổi , đứa trẻ mới hai mươi ba, thêm mười năm nữa nó mới qua ba mươi. Con từng “Đàn ông ba mươi như đóa hoa nở rộ, đàn bà bốn mươi như bã ” . Nó trưởng thành như , còn trong ngành giải trí, loại nào mà chẳng . Đợi đến khi con héo tàn nó chán ghét, cũng kịp nữa !” Mẹ Chung thấy cưỡng ép đành chuyển sang mềm dẻo, thở dài diễn trò cũ: “Mẹ chỉ là cho con thôi. Mẹ là con, thể hại con !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-241.html.]
Nghe thấy những lời đáng ghét , Chung Mạn chỉ mau chóng rời . nghĩ đến những khó khăn của Diệp Minh Hi, cô nghĩ ít nhất cũng tự giải quyết êm chuyện , thể cứ như mà phá cửa bỏ . Vì cô đành kiên nhẫn : “Minh Hi là mẫu nổi tiếng bốn năm, mà nó thể từ bỏ sự nghiệp đang nở rộ bên Mỹ để trở về đây từ đầu chỉ vì ở cạnh con. Con còn gì, nó tự tổn hại bản . Điều chẳng lẽ còn đủ chứng minh quyết tâm của nó ?”
“Đó là vì hai đứa ở bên lâu dài. Đợi qua vài năm nữa, ai sẽ như thế nào!”
“Chỉ vì cái “khả năng” xảy mà hiện tại con từ bỏ ? Nếu con thử mà từ bỏ thì con sẽ hối hận cả đời. Còn nếu như con thử, lẽ sẽ hối hận nhưng cả đời sẽ suy nghĩ về nó nữa. Mẹ thấy đấy, thanh xuân, tiền bạc cái gì con cũng kém hơn nó, thì nó còn thể ý đồ gì chứ?”
Mẹ Chung tức giận nhưng gì để phản bác. Cuối cùng bà đành đưa chiêu g.i.ế.c cuối cùng: “Tóm , đồng ý chuyện . Nếu con con của thì nhất nên chia tay nó !”
Chung Mạn lẳng lặng nhẫn nhịn cơn thịnh nộ của , ngắm bà hồi lâu, đợi đến khi bà chột mới thản nhiên :
“Mẹ từng nghĩ, chuyện căn bản là cần đồng ý ? Vì tôn trọng , nên con mới về đây để giải thích cho hiểu. nếu như tôn trọng cảm xúc của con, con nghĩ cũng cần nhiều lời nữa.”
Dứt lời, Chúng Mạn phớt lờ phản ứng của Chung, khẽ gật đầu với em trai bước khỏi nhà.
Thấy con gái cứ thế rời , trái tim bà Chung đau đớn vô cùng, giống như cô chuyến thì sẽ bao giờ trở về nữa. Bà đầu tìm sự ủng hộ từ phía con trai và chồng, nhưng thấy trong mắt họ lấy một tia đồng tình. Bà nghẹn ngào hỏi :
“ chỉ con gái sống , như là sai ?”