“Em mới là đồ ngốc, cực kỳ ngốc!” Nói  nhưng cô thực sự cảm thấy  vui vẻ: “Mau  trong .”
Sau khi  phòng Chung Mạn từ tốn kể   bộ chuyện trong nhà cho Diệp Minh Hi . Nghe xong,  mở miệng hỏi: “Nói như  thì ba và em trai   vấn để gì, chỉ cần thuyết phục  thôi đúng ?” 
“Sao em  thể  chuyện nhẹ nhàng như , còn  hiểu tính  chị ?” Chung Mạn lườm    tiếp: “Chị  cố gắng  nhiều, cái gì nên  chị cũng  .   vẫn  chịu đồng ý, chị, chị…”
Lúc  khi  chuyện với , cô cũng  cảm thấy tủi , lo lắng.      vì Diệp Minh Hi đang ở đây  mà mà bây giờ, khi   mặt , cô  cảm thấy tủi  vô cùng, đôi mắt bất giác đỏ hoe. Cô     mặt  nên cứ cố gắng  chớp mắt để cho nước mắt khô . Thấy , Diệp Minh Hi đau lòng ôm cô  lòng, để cô vùi mặt  n.g.ự.c . 
Bị nhiệt độ cơ thể ấm áp của  kích thích, những giọt nước mắt cứ thế tuôn , cô thút tha thút thít trong lòng nó một lúc  mới dừng , Diệp Minh Hi kiên nhẫn vỗ nhẹ  lưng cô để cô  thỏa thích thì thôi.
“Em thử  xem,   từ nay về  chị sẽ    nữa ?” Cô nghẹn ngào hỏi vọng  từ trong n.g.ự.c : “Mẹ , nếu chị và em còn ở bên  thì từ nay về   sẽ coi như   đứa con gái …”
“Vậy thì chị đừng chọn em nữa…” Diệp Minh Hi châm chọc .  thực sự trong lòng   sợ cô sẽ  như . Dù  đối với cô mà ,   vẫn là quan trọng nhất. 
Cô ôm chặt lấy , ngước đôi mắt sáng long lanh  lên , nghiêm túc : “Em đừng  như  nữa, chị   . Chị  cho em , chị  quyết định sẽ ở bên em thì cho dù  chuyện gì xảy  cũng sẽ  bao giờ  đổi.” 
Nghe cô  xong, Diệp Minh Hi vô cùng xúc động, trái tim đang treo lơ lửng phút chốc nhẹ nhõm thả lỏng. Chưa bao giờ   cảm thấy bình yên đến thế. Ôm cô một lúc lâu  mới nhẹ nhàng hỏi: “Hay là em và chị cùng đến  chuyện với  nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-243.html.]
Chung Mạn sững sờ, cau mày : “Chị sợ,  gặp em sẽ càng tức giận hơn…”
“Dù   cũng   tức giận . Chắc sẽ  tức thêm  nữa .”
Chung Mạn suy nghĩ một lúc   lắc đầu: “Chị   thấy  khinh thường em. Mẹ chị  chuyện  cay nghiệt. Hay là chúng  cứ trở về thành phố X , đợi khi nào  bình tĩnh  thì  tiếp.”
“Em sợ nếu bây giờ  giải quyết thì   sẽ càng khó hơn. Chị   tính khí bướng bỉnh của chị là do di truyền đấy, mà rõ ràng ba chị    tính.”
“Em  cái gì đấy?” Dù  điều   là đúng nhưng Chung Mạn cũng  nhịn  mà đánh nhẹ    một cái. Sau một hồi suy nghĩ cô vẫn  do dự: “Em thật sự   vấn đề gì chứ?”
“Không  bây giờ tình hình đang  tệ , cũng  còn gì để mất nữa  mà.” Diệp Minh Hi thoải mái trả lời.
Chung Mạn cũng nghĩ như , cuối cùng đành  gật đầu đồng ý: “Để chị  chuyện với A Minh , xem tình hình chỗ  thế nào. Tối nay chúng  sẽ cùng  nghĩ kế sách  sáng mai về nhà,   ?”
 
Sau khi thông báo cho Chung Minh thì  bữa trưa hôm , Chung Mạn và Diệp Minh Hi  cùng  về nhà. Chung Minh mở cửa dẫn hai  . Lúc ,  Chung đang xào rau ở trong bếp,  thấy tiếng động liền  đầu ,   thấy hai  thì lửa giận phừng phừng bốc lên. Bà vứt mạnh cái muôi xuống, lực mạnh đến nỗi như  đập tan cái nồi . Chung Mạn thấy  thì trong lòng cảm thấy lo lắng vô cùng. Cô nghiêng đầu  Minh Hi  thấy  vẫn đang mỉm   thiện, dường như  hề  lửa giận của  Chung  cho sợ hãi. Chung Mạn cũng cảm thấy yên tâm hơn,  như   chuyện gì mà : “Bố, , con và Minh Hi về thăm hai   đây.”
“Cháu chào bác trai, bác gái.” Diệp Minh Hi lịch sự cúi chào hai , hai tay cũng  nhàn rỗi đưa quà cho ba Chung đang   ghế sofa. Ba Chung vô thức đưa tay  nhận thì  thấy trong bếp truyền  một tiếng động  lớn. Cuối cùng ông đành  thu tay về, dùng ánh mắt  hiệu cho Diệp Minh Hi để quà ở  bàn.