“ , ở thành phố X chỉ hai chúng nương tựa lẫn .” Chung Mạn ôm vai Diệp Minh Hi tỏ vẻ đáng thương, khiến hai đàn ông đều rộ lên.
“Cả buổi tối vẫn ăn gì, sợ là thằng bé đói meo . Chúng mua đồ ăn , hai cứ từ từ chuyện.”
Đưa mắt tiễn hai rời , nụ của Lâm Thành dần tắt, đổi thành vẻ mặt kiêu căng, với Mạc Lâm: “Cái cô Chung Mạn , giờ muộn, từng xin nghỉ ốm nào, xem tính là nhân viên ?
“Từ góc độ quản trị, đây hẳn là một nhân viên lý tưởng.” Mạc Lâm Lâm Thành vẫn còn câu , nhướn nhướn mày. “Lẽ nào đúng?”
Lâm Thành lắc lắc đầu, “Cô giỏi nịnh bợ, chuyện dễ xử lý là dứt khoát . Đến giờ vẫn nghỉ chỉ là vì tiền thưởng chuyên cần và tiền thưởng cuối năm thôi.” Đánh giá Mạc Lâm vài cái, dường như xác định đáng tin, Lâm Thành hạ thấp giọng : “Hồi ngày nào cô cũng tan ca đúng giờ để tranh thủ thêm, về tóm mới bỏ việc đó.”
Mạc Lâm đáp một tiếng, Lâm Thành thấy phản ứng gì, kích động : “Thứ nhân viên đúng là ung nhọt của công ty, hàng tháng cầm tiền lương mà tiêu tốn sức lực nơi khác. Nếu phát hiện lúc dáng vẻ kì lạ lúc việc của cô , chỉ sợ hôm nay công ty vẫn còn chịu cái thiệt !”
“Thế mới , may mà giám đốc Lâm.” Mạc Lâm mỉm .
“Thật chuyện kiểu quản lý kinh nghiệm dễ dàng .” Lâm Thành bên Mỹ định nâng đỡ Lục Hữu Lương lên giám đốc ngang hàng với . Giờ nhất định cố gắng thể hiện tài năng của . “Tình hình trong nước chắc , nhiều đều lén lút thêm ở ngoài, tình huống thấy nhiều …”
Lâm Thành mặt cứ thao thao bất tuyệt tự tâng bốc . Mạc Lâm trông như đang lịch sự lắng , thật sớm dời sự chú ý sang chỗ khác. Cái cô Chung Mạn mới gặp lúc nãy mua xong đồ ăn, đang ở một góc của cửa hàng cùng em họ, đặt xuống hai chiếc hamburger và một cốc nước ngọt.
Xem điều Lâm Thành chắc sự thật.
“Tổng giám đốc Mạc, chuyện thấy ?”
Mạc Lâm thu ánh mắt đang về bàn của Chung Mạn , “Chuyện …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-25.html.]
Một góc của cửa hàng, một màn lừa gạt lẫn nho nhỏ đang diễn . Còn ở một góc khác, hai chiếc ống hút đang vui vẻ chia sẻ chung một cốc nước ngọt.
Khoảng 8 giờ sáng, Chung Mạn về phòng việc thì thấy Lâm Thành đang chuyện cùng Mạc Lâm trong phòng kính. 9 giờ, hai bước ngoài, Lâm Thành thông báo với :
“Đây là Lâm Mạc, tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa* tổng công ty ở Mỹ cử tới, sẽ giám sát nghiệp vụ và sản xuất của khu vực Đại Trung Hoa. Sau mong chung sức hợp tác với tổng giám đốc Mạc, phấn đấu vì sự thành công của công ty.”
(*Đại Trung Hoa Đại Trung Hoa địa khu bao gồm cả Trung Quốc đại lục, Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan.)
Mọi vỗ tay chào mừng, vài đồng nghiệp nữ còn đưa mắt hiệu với , khóe miệng nhếch lên đầy ẩn ý. Chung Mạn đương nhiên bọn họ ý với con rùa vàng* trai lắm tiền . Mặc dù mặt cô biểu hiện gì, trong lòng vô cùng coi thường chuyện . Muốn câu rùa vàng, còn xem con mồi ngon nữa chứ? Đổi nếu bạn là rùa vàng đó, đối diện với đám mồi tầm thường dung tục , lẽ đến gần xem còn sợ lãng phí thời gian, huống hồ là mở miệng đớp? Mà mỗi năm bên Mỹ cử tới đều giống , nếu rùa vàng ăn bạn thật, chẳng lẽ chùi sạch mép ? Tới lúc đó rùa vàng thì chẳng câu , chỉ rước lấy phiền não!
(*Rùa vàng: Chỉ đàn ông điều kiện (thường là nhiều của cải), là một đối tượng lý tưởng để kết hôn.)
Sau khi rùa vàng phát biểu xong bài cảm nhận đúng kiểu con nhà quan, Chung Mạn theo chào hỏi rùa vàng vài câu tự về chỗ tiếp tục việc, tránh lỡ thời gian tan ca, thể mua thức ăn nấu cơm cho Diệp Minh Hi.
Mạc Lâm mỉm chào hỏi với các đồng nghiệp mới, cũng thiện đối phó với đủ loại câu hỏi, ví dụ như mục tiêu nghiệp vụ của Mỹ và Trung Quốc gì khác biệt, sinh và lớn lên ở Mỹ như quen với cuộc sống ở Trung Quốc , thích thành phố …
Vài nhân viên nữ thấy hỏi rõ lâu cũng hỏi tới trọng điểm, một da mặt khá dày trong hội liền bạo dạn hỏi:
“Tổng giám đốc Mạc, tới Trung Quốc lâu như , bạn gái ở Mỹ lo lắng ?”
Mạc Lâm đương nhiên lời ý gì, thẳng nhân viên nữ hỏi cô đỏ mặt hổ, nhưng vẫn chờ đợi đáp án. Anh đành trả lời: “Bạn gái ở Mỹ ? Nếu quyết định tới Trung Quốc phát triển, thứ ở Mỹ tất nhiên cắt bỏ thôi. Không mất thì ? Hi vọng thể giúp đỡ công việc của , để sự hi sinh của trở nên giá trị.”