Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 251

Cập nhật lúc: 2025-02-20 03:45:01
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em biết chị rất thất vọng về em, cũng biết hành động đó là vô cùng xa. thật sự là bất đắc dĩ em mới như …Em chỉ muốn được ở bên cạnh chị mà thôi!” Diệp Minh Hi mặc kệ Chung Mạn đang quyết liệt cự tuyệt, vẫn cố gắng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Mạn Mạn, hiện tại chúng . Ba cản trở chia rẽ, cũng ai muốn ́ch chúng , chúng vẫn có thể mãi mãi ở bên cạnh . Để quá khứ trôi qua ? Mạn Mạn, em sẽ mãi đối xử với chị, tốt hơn bây giờ nhiều. Em biết em sai , chị đừng giận em nữa có được ?”

Cậu ngẩng đầu chờ mong câu trả lời. Chung Mạn rốt cuộc cũng chịu chuyển tầm nhìn về phía nhưng mặt cô có lấy một ý cười nào. Cô dùng sức rút tay mình khỏi bàn tay của , hừ lạnh nói: “Cậu có biết trong bảy năm qua, mỗi lần nhìn thấy Mạc Lâm trong lòng có bao nhiêu áy náy tội lỗi ? Thật ngờ lại ở ngay trong nhà ấy, ở giường ấy cùng một người đàn ông khác mật! Ngay cả khi chúng vẫn làm cái gì, những cũng thể dễ dàng bỏ qua chuyện xa đó như !”

Chung Mạn lên xa vài bước. Cô thể tiếp tục cùng Diệp Minh Hi gần gũi nữa, nếu sẽ khiến cô thể tập trung suy nghĩ. “Cậu có biết  trong bảy năm qua luôn cảm thấy bản là một con đàn bà dâm đãng nhơ nhuốc ? Lúc đó đã có bạn trai, cũng sắp kết hôn mà lại cùng một tên đàn ông khác nảy sinh quan hệ! chẳng những phản kháng mà còn ý loạn cuồng mê hùa theo hưởng ứng, vui vẻ như vậy! nghĩ rằng nhân cách mình thật tồi tệ, luôn tự trách và dằn vặt trong suốt bảy năm trời. hóa phải là làm sai mà là do bị bỏ thuốc…Cậu có tưởng tượng được từng phút từng giây trong bảy năm qua luôn xấu hổ tự trách bản như thế nào ?!”

chỉ như vậy….. mà còn vì bản lúc đó nhất thời mất kiểm soát áy náy ngần ấy năm trời. Sâu trong trái tim cô luôn cảm thấy mình và Diệp Minh Hi vô cùng đối với Mạc Lâm. Bởi vì tình cảm hiện ̣i của cô và Diệp MInh Hi hình thành dựa sự tổn thương Mạc Lâm. Cô đã xem khoảnh khắc ý loạn cuồng mê hưởng ứng với Diệp Minh Hi năm đó chính là tiếng nói trong lòng mình, nghĩ rằng trong lòng cô thật sự có tình cảm với Diệp Minh Hi. Chính vì mà giờ đây cô mới từ chối sự theo đuổi của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-251.html.]

Năm đó Mạc Lâm tận mắt nhìn thấy vợ sắp cưới của cùng người đàn ông khác ân ái. Sau này cô lại cũng vì cái lý do “lăn giường” đó mà dần yêu Diệp Minh Hi!

Trước giờ cô từng đủ can đảm để suy nghĩ kĩ càng về chuyện này, vẫn luôn giấu kín nó trong lòng. Bây giờ cô đột nhiên lại phát hiện nguyên nhân của chuyện là do ́c dụng của thuốc. Cô là nạn nhân chứ phải thủ phạm. Điều đã giúp cô buông bỏ áy náy vẫn luôn treo lơ lửng trong lòng bấy lâu nay. Vì vậy cô cần rõ ràng và phân chia ranh giới cẩn thận với thủ phạm. Nếu cô sợ cô sẽ trở thành kẻ đồng lõa mất.

“Là em sai, em đã sai rồi Mạn Mạn, em sẽ sửa đổi, em hứa sẽ sữa đổi! Trước là do em quá yêu chị….” Diệp Minh Hi quỳ rạp mặt đất bò về phía Chung mạn vài bước. Chung Mạn nhanh chóng lùi xa hơn, để cho Diệp Minh Hi lại gần.

“Quá yêu ? ! Cậu nói vì nỡ rời xa ? Thế từng nghĩ đến cảm xúc của ? Bởi vì theo mong của nên làm tổn thương danh dự của , phá nát mối quan hệ giữa và Mạc Lâm ?” Chung Mạn nở nụ cười lạnh lẽo: “Cho dù lúc đó chúng làm gì cả, nhưng đã hiểu lầm, Mạc Lâm cũng hiểu lầm. Cậu đã đạt được kết quả mà mong muốn rồi, chúng có thực sự chuyện đó thì có ý nghĩa gì nữa chứ? Một ý định xa và ích kỷ như thể tạo một tình yêu ?”

“Lúc đó em nghĩ nhiều như vậy, em chỉ đơn giản muốn làm cho Mạc Lâm biết khó mà lui…Hơn nữa em cũng đã chịu trừng phạt rồi mà! Em đến Mỹ học tập vì Mạc Lâm lấy chuyện này uy hiếp. Ở nơi đó có ngày nào em muốn trở về nhưng lại dám. Vì em sợ chị sẽ biết việc này.” Vì để cầu xin Chung Mạn tha thứ, Diệp Minh Hi thẳng thắn bộ sự việc năm đó. Vất vả lắm Mạn Mạn mới mở lòng với , chỉ vì chuyện mà hai trở nên xa cách. “Em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh chị nhưng lại bị ép buộc rời bảy năm trời. Đối với em, sự trừng phạt còn đau khổ hơn bất kì thứ gì khác! Trong bảy năm qua em vẫn luôn cảm thấy hối hận và hổ thẹn. Em chịu sự trừng phạt lâu như vẫn đủ ?”

Loading...