Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
“Chung Tiểu Mạn,  mấy ngày nay lúc nào em cũng như người mất hồn thế?” Lục Hữu Lương dành hết thời gian nghỉ trưa để giải quyết công việc lại bắt gặp Chung Mạn còn mải làm việc  chịu về nhà. Trong đám người bọn họ ai mà chẳng ghét việc phải tăng ca đến hơn mười giờ cơ chứ? Cho dù là kẻ ngốc  người mù cũng nhìn  Chung Mạn đang có vấn đề gì đó: “Em cãi  với Diệp Minh Hi ?”.
“Không  , đừng lo lắng.” Miệng thì nói như vậy, nhưng biểu cảm rầu rĩ  mặt Chung Mạn lại rõ mồn một,   thể lừa được ai cơ chứ. Mấy ngày nay cô một chút cũng  muốn về nhà. Bởi vì cứ nhìn thấy phòng bếp cô lại nhớ tới hình ảnh Minh Hi bận rộn chuẩn bị bữa tối, nhìn thấy phòng khách lại nhớ đến bóng dáng Mạc Lâm đang ngồi xem mấy bộ phim của Miỹ. Trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Minh Hi tươi cười gắp thức ăn cho cô, xen lẫn với hình ảnh Mạc Lâm chuyên chú ngồi ngắm nhìn cô ăn. Hình ảnh hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời cô cứ xuất hiện xen kẽ như  trong một gian phòng, giống như hai người đều  nhốt  trong tâm trí cô,  giãy dụa như thế nào cũng  thoát  được. Cô bị những hình ảnh đó và cuộc đấu tranh nội tâm tra tấn đến nỗi  dám về nhà, chỉ  thể ở lì trong công ty dồn hết sức lực cho công việc. Đến khi về nhà cũng trực tiếp  ngủ,  dám nhìn đến mấy gian phòng đó để tránh  suy nghĩ lung tung.
“Cái dạng này của em ngay cả bác bảo vệ cũng nhìn  em đang gặp chyện, còn muốn gạt   ?” Lục Hữu Lương khẽ hừ mũi một tiếng: “Phạm nhân , còn  mau khai !”
“Thanh thiên Đại lão gia,   thể để cho em bình tĩnh suy nghĩ vài ngày   ?” Chung Mạn nặng nề nói. Đoạn tình cảm phức ̣p đầy rẫy gút mắc  ngay cả chính cô còn nghĩ  thông,  có thể nói với người khác được? Hơn nữa   cô dám   chuyện bản  bị Minh Hi bỏ thuốc? Ai  Lục Hữu Lương   liệu có làm gì Minh Hi ?
“Người baản lĩnh luôn luôn bình tĩnh và biết cách suy nghĩ, còn em lại  chịu dùng não mà nghĩ. Mỗi khi gặp chuyện gì  trốn tránh thì cũng là im lặng lao đầu về phía trước. Cho em thêm mấy ngày nữa cũng  giải quyết được gì .” Lục Hữu Lượng tổng kết lại phong cách làm việc và giải quyết vấn đề của Chung Mạn, ” Cho nên em đừng lãng phí thời gian nữa, mau  cho   .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-253.html.]
Trước giờ Chung Mạn  từng giấu giếm Lục Hữu Lương chuyện gì, ngay cả chuyện khó coi năm đó cũng  kể cho   .  bây giờ cô suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết ̣nh  nói : “Em suy nghĩ kĩ càng rồi sẽ kể cho  , đừng ở đó đoán già đoán non nữa”.
“Từ bao giờ em lại trưởng thành như vậy hả? Bây giờ còn có cả bí mật giấu  nữa!” Lục Hữu Lương liên tục tấm tắc: “Em  nói cũng  , nhưng hãy   khuyên một câu. Làm người cũng đừng quá bướng bỉnh quật cường, trong chuyện tình yêu  có ai thua ai thắng, cũng  có ai đúng ai sai. Nếu giải quyết được vấn đề, chịu buông bỏ gút mắc mà giữ lại mối quan hệ đang tốt đẹp thì lúc đó cả hai đều là người thắng cuộc. Ngược lại nếu dẫn đến kết cục chia tay, cả hai đều là kẻ thua cuộc mà thôi.”
“Như vậy nghĩa là em đã sai ?” Chung Mạn  phục phản bác lại.
Lần  Lục Hữu Lương  đập bàn nữa, mà dùng giọng điệu nghiêm túc phân tích tỏ tường cho cô: “Anh nhìn  được Diệp Minh Hi thật lòng yêu em. Em thử nghĩ mà xem, đàn ông  đời đều rất coi trọng sĩ diện, nhưng Minh Hi lại  ngại bộ dáng mình giống như một bà dì mà hiên ngang xách giỏ rau  phố, bộ dạng muốn bao nhiêu ngu ngốc liền có bấy nhiêu.  Một     chợ nấu cơm cho em, ngay cả cánh gà đùi gà khi  dã ngoại cũng đều là  ấy tự tay làm lấy, còn  thèm quan tâm mấy lời chỉ trỏ của người khác. Đây chính là yêu em đến thể diện cũng  cần luôn .”
Thấy Chung Mạn cúi đầu  nói, Lục Hưu Lương lại hừ một tiếng: “Mấy ngày nay nhất định là ngày nào Minh Hi cũng tìm em xin lỗi, còn em thì nhất quyết  để ý đến  ấy, đúng ?”
“Anh. . . . . .” Minh Hi đúng là luôn muốn tìm cô để xin lỗi, có hôm tận chín giờ tối  vẫn còn gọi đến. Cô bật máy  thấy Minh Hi muốn nhận tội liền lập tức cúp máy. Về  mỗi đêm  đều gọi vào giờ đó nhưng cô vẫn mặc kệ, bỏ mặc cho tiếng chuông reo liên hồi.