“Anh  cần nghĩ cũng biết, người ngu ngốc như em ngoại trừ chỉ  trốn tránh  thì còn biết làm gì chứ? Tuy  chỉ là một  bạn bình thường, nhưng cũng biết  đàn ông nào có thể chăm sóc tốt cho em, cho dù có làm em tức giận cũng sẽ  để em  chịu khổ. Cho nên  mới nói em thử đứng ở vị trí của   mà cảm nhận, đừng cứ mãi buồn khổ day dứt nữa.”
Chung Mạn ủ rũ  nói lời nào. Không sai, cô được Minh Hi chăm sóc chiều chuộng đến quen rồi. Từ khi  rời , cơm cô ăn cũng  còn ngon, quần áo mặc cũng  thoải mái, xem tivi cũng  thấy hấp dẫn, ngay cả đệm ngủ quen thuộc cũng tựa như có gai,  kiểu gì cũng  thoải mái bằng có Minh Hi bên cạnh.
Cô tưởng rằng khi đuổi Minh Hi , chính  cũng  thể sống tốt. Không  trước  cũng sống như vậy ?  khi thật sự rời xa Minh Hi, cuộc sống  hề dễ dàng vui vẻ như cô  nghĩ.
Giống như bữa sáng,vốn dĩ cô  cần ăn nhưng bị  chiều thành thói quen, mỗi ngày đều phải ăn. Bây giờ mỗi sáng  làm  ăn cái gì,  tới buổi trưa bụng đã quặn lại vì đói. Suy  nghĩ lại, bảo cô sáng sớm dậy nấu bữa sáng mang  làm thì đúng là vọng tưởng, còn đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi  nuốt  trôi. Chỉ mới mấy ngày thôi mà cô đã gầy  trông thấy.
Hoặc là về việc mặc quần áo, trước  đều là Diệp Minh Hi chuyên nghiệp ủi từng chiếc cho cô, giúp cho cô lúc nào cũng gọn gàng xinh đẹp. Giờ đây   rồi, mất nửa tiếng đồng hồ cô cũng  ủi xong một cái áo sơ mi.
Mấy vấn đề ăn uống giặt dồ dọn dẹp này nọ, nếu muốn, cô có thể thuê người giúp việc làm theo giờ.   có ai cùng cô ngồi xem mấy vở kịch  TV, cho dù  xem đến nỗi thiếp  cũng  còn ai bế cô về phòng… Những điều này khiến cô cảm thấy vô cùng mất mát và lạc lõng…
Hiện tại đối với cô,  giống như  khí , lúc  thì  sờ được, cũng  nhìn thấy được.  một khi mất  thì toàn  sẽ khó chịu đau đớn, giống như mất  sức sống .
Đặc biệt là những lúc tan tầm về nhà, chào đón cô chỉ  căn phòng lạnh lẽo trống trải. Nhận  hình bóng quen thuộc  còn ở đây nữa, chóp mũi cô lại ngập tràn chua xót.
Minh Hi  bảy năm rời xa cô là sự trừng phạt vô cùng lớn đối với , so với chết  còn khó chịu hơn rất nhiều. Cô vốn dĩ  tin, nhưng mấy ngày nay cô đã sâu sắc cảm nhận được sự cô đơn và trống trải đó tra tấn con người đến cỡ nào. Đau đớn hơn là khi biết rõ người mình nhung nhớ đang ở , nhưng lại  thể gặp,  thể nói chuyện. Trong đầu cô vẫn cứ hiện lên những hình ảnh vui vẻ hạnh phúc khi hai người ở chung…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-254.html.]
Hốc mắc Chung Mạn nóng lên như sắp khóc, nhưng cô vẫn kiên cường lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
“Cậu ấy đối với em rất tốt, nhưng việc . . .hiện ̣i em  thể tha thứ cho   được.”
Mạc Lâm nguyện ý cùng cô kết hôn bởi vì tin tưởng cô. Cô  thể phụ lòng tin của  ,  thể phản bội tâm ý  ấy dành cho cô, càng  thể trở thành đồng phạm với Diệp Minh Hi.
Cho nên cô mặc kệ Diệp Minh Hi gọi đến mỗi tối, cô  trực tiếp ngắt máy mà cứ để cho tiếng chuông réo lên vang vọng trong phòng khách trống trải. Nhìn thấy màn hình điện thoại lóe lên tên của Diệp Minh Hi, cô  cảm nhận được sự chân thành hối lỗi và quan tâm của .  cô  dám đáp lại, cô sợ  kiềm chế nổi bản ,  nhịn được khát vọng to lớn với  mà nói  những lời  nên nói.
“Dù  những điều  có thể khuyên cũng đã khuyên . Chỉ mong  này em sẽ  phải hối hận.” Lục Hữu Lượng lặng lẽ nhìn cô, khoát tay ý bảo cô có thể   ngoài.
Sau khi Chung Mạn trở về nhà, Lục Hữu Lương  một  trong phòng  việc cầm điện thoại bấm vào một dãy số. Đợi đến khi đầu bên   máy,  liền nói: “Chuyện  nhờ ,  đã làm hết sức, cô ấy vẫn một mực  .”
Người ở bên đầu dây bên  chính là Diệp Minh Hi,  thở dài, dịu giọng : “Không , cám ơn  vì  đồng ý giúp đỡ.”
Bên  Lục Hữu Lương cũng thở dài. Nếu   Diệp Minh Hi ăn nói khép nép chân thành cầu xin  đến nửa tiếng, nhờ  hỗ trợ khuyên nhủ Chung Mạn, thì   cũng sẽ  đáp ứng giúp đỡ tên này.
Cùng là đàn ông, thấy Minh Hi có thể yêu Chung Mạn đến mức bỏ luôn cả tôn nghiêm của chính mình mà cầu xin người khác giúp đỡ dù  cơ hội  lớn,   quả thực   ý chí sắt đá của Minh Hi làm chi cảm động.  Chung Mạn  quá mức ngoan cường cứng đầu, dù có khuyên nhủ thế nào cũng  chịu  đổi ý ̣nh.