“ sẽ tìm cơ hội tiếp tục khuyên nhủ cô ấy, bản   cũng nên cố gắng nhiều hơn.”
“Được, cảm ơn  nhiều.” Diệp Minh Hi cảm kích   từ tận đáy lòng.
Vừa thoát khỏi vị thuyết khách số một, vị thuyết khách số hai liền gọi điện thoại đến. Chung Mạn vừa thấy tên  màn hình điện thoại là George liền biết rõ ý đồ của  .  cô cũng  dám đắc tội với quản lý của Diệp Minh Hi, sợ ảnh hưởng đến , cuối cùng đành  bắt máy.
“Chung Mạn, cô mau tới cứu mạng ! George  đợi  Mạn Mạn bắt điện thoại liền điên cuồng hét lên.
“Làm  ?” Chung Mạn bị sự kích động của George dọa sợ.
“Minh Hi   sống nữa,    quảng cáo vốn ̣nh dùng thủy tinh giả từ cao su, nhưng đạo diễn nói hiệu ứng  thật lắm nên hỏi ý Minh Hi xem có thể dùng thủy tinh thật  . Nào ngờ Minh Hi lại đồng ý, còn nói khi  toàn cảnh cũng  cần dùng thế ! Dạo gần đây mỗi ngày   ngủ  tới ba tiếng, bây giờ lại  vận động với cường độ mạnh như vậy, còn muốn dùng thủy tinh thật…Nếu mặt  ấy bị thủy tinh làm trầy xước bị thương thì tương lai  này coi như  tong rồi!” Bên cạnh George đột nhiên vang lên âm thanh của nhân viên công ́c. Anh  che điện thoại  hai câu với  đến    hổn hển nói với cô: “Không được, phải bắt đầu  rồi. Minh Hi hoàn toàn   lời ,  thật sự rất muốn ngăn  ấy lại, cô giúp  khuyên nhủ chút !”
George vừa nói xong, điện thoại truyền đến vài âm thanh  rõ ̀ng, ngay  đó bên tai Chung Mạn vang lên tiếng nói nỉ non quen thuộc: “Alô?”
Chỉ một   đơn giản như vậy đã làm cho lỗ tai của cô tê rần. Hình ảnh hai người dựa tựa vào   sofa, vai kề vai, đầu tựa đầu lũ lượt hiện  trong tâm trí cô. Mặt cô khẽ đỏ lên, cố hết sức cưỡng chế chính mình  được suy nghĩ lung tung. Trong lúc nhất thời cô  biết có nên mở miệng  , càng    nói chuyện như thế nào. Dường như Diệp Minh Hi bên  cũng giống như cô. Kết quả là hai bên đều cầm di dộng mà  yên lặng  nói một lời.
“Mạn Mạn. . . . . .” Cuối cùng Diệp Minh Hi nhịn   mà lên tiếng.
“Ừm.” Chung Mạn cũng đáp : “George gọi cho ,    để ý sự an  của bản  mà liều mạng  cảnh hành động với mảnh vỡ thủy tinh thật.”
“Anh  lo lắng thái quá thôi,   . Cũng  phải  từng làm việc .” Diệp Minh Hi  nhẹ như . Chung Mạn  hiện giờ  nhất định đang nở nụ cười nhợt nhạt, trong mắt cô lộ rõ sự lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-255.html.]
“Như  à. . . . . .” Chung Mạn nghĩ  khuyên tiếp nhưng  dám, cuối cùng chỉ  thể : “Cậu làm việc  chừng mực là .”
“Mạn Mạn, em . . . . . .”
“Nếu   việc gì nữa,  tắt máy đây.” Chung Mạn sợ Diệp Minh Hi lại nói đến chuyện đó nên nhanh chóng ngắt lời, nhưng ngón tay cô  thể động đậy mào ấn vào phím ngắt máy. Đầu ngón tay luyến tiếc cứ sờ qua sờ lại nhưng  nỡ bấm xuống.
Bên trong điện thoại ngoại trừ tiếng hít thở của hai người thì  còn tiếng động nào khác. Ai cũng  dám nói chuyện, nhưng cũng  ai nỡ tắt máy.
Cũng chỉ  thể như  thôi ?
Từ nay về  cũng chỉ  thể im lặng mà   gì như thế  thôi ?
Cuối cùng điện thoại cũng ngắt, Diệp Minh Hi vẫn  bỏ điện thoại xuống, cứ áp sát nó vào tai như thể điện thoại sẽ được kết nối lại. Tựa như  vẫn còn  thấy tiếng hít thở bên cạnh của Chung Mạn, giống như trong quá khứ hai người bọn họ tựa đầu vào  lắng  tiếng hít thở của đối phương…
“Sao rồi?” George biết chuyện khẩn trương hỏi.
Diệp Minh Hi khẽ nhếch miệng, chầm chậm lắc đầu.
“Vẫn    à?” George cũng cảm thấy thất vọng, “Rốt cuộc    gì mà khiến cô ấy tức giận đến thế, lâu như vậy mà vẫn  chịu tha thứ cho  hả?”
Diệp Minh Hi lại lắc đầu. Cậu  thể cho George  chuyện  được. Cậu là người làm sai,  có tư cách tự ý đem việc này nói cho người khác, huống chi điều này còn có thể tổn hại đến danh dự của Chung Mạn, tổn thương cô sâu sắc.