“Con hiểu được thì tốt, bây giờ mẹ sẽ gọi cho Minh Hi, kêu nó  tìm con!”
“Đừng, đừng!” Chung Mạn gấp gáp lên tiếng ngăn cản, nhưng mẹ Chung  nhanh hơn một bước,  bấm gọi rồi.
Bây giờ cũng  gần mười giờ tối, Chung Mạn ôm tâm lý hy vọng mẹ Chung sẽ vì cảm thấy quá khuya mà hôm  mới hành động.  , chỉ tầm hai mươi phút  bảo vệ chung cư  thông báo có khách đến tìm. Cô liền biết mẹ của mình làm việc rất năng suất và cũng rất hiệu quả.
Cánh của mở , Chung Mạn kinh ngạc nhìn Diệp Minh Hi đang được George  loạng choạng đỡ . Cô ngờ vực  George đang thở dốc  ngừng, mồ hôi nhễ nhại.
“Vừa mới đóng máy một quảng cáo, cả ekip  liên hoan ăn mừng, Minh Hi bị nhà sản xuất ép uống tận mấy ly rượu trắng.  nói văn hóa truyền thống của Trung Quốc thật sự là….” George gian khổ lấy khăn tay  lau mồ hôi  trán,  ngừng oán thán: “Minh Hi vừa   một cuộc điện thoại, giây    ngừng la hét muốn  tìm cô.  cũng  còn cách nào nên mới  đưa   đến đây…”
“Vào đây  .” Chung Mạn nhìn thấy Minh Hi hai má đỏ ửng, hai mắt nhắm chặt, hiển nhiên là say rượu  hề nhẹ. Cô cũng  thể  cho người vào cửa, bèn giúp đỡ George dìu  đến phòng dành cho khách.
Sau khi đặt Diệp Minh Hi  ngay ngắn  giường,  George đã đầy mồ hôi. Anh   ngừng dùng khăn tay mà lau trán lau mặt. Chung Mạn thấy vậy liền nói:” Anh có cần vào phòng tắm một chút ?”
“Được.” George cũng chịu  nổi mùi mồ hôi  cơ thể . Chung Mạn lấy cho   một cái khăn sạch, chỉ cho   nơi để đồ dùng tắm rửa,  đó trở lại phòng thì thấy Diệp Minh Hi đang nửa tỉnh nửa say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-257.html.]
Bây giờ cả người  đều đỏ ửng, tay đặt  trán che lại ánh sáng chói mắt của đèn điện. Thế nhưng vẫn còn những tia sáng cứng đầu vẫn cứ cố xuyên qua khe hở của tay làm  nhíu mày. Bộ quần áo mặc  người  George lôi kéo đã sớm trở nên nhăn nhúm. Rượu  làm cho  thở của Diệp Minh Hi có chút dồn dập,  tay  cựa quậy muốn tháo mấy nút áo gần cổ, đầu ngón tay cứ ngọ nguậy loạn xạ cả lên   theo ý chủ nhận. Sờ soạng cả nửa ngày cũng  tìm đến được cái nút,  chỉ muốn mau chóng tháo mấy cái nút áo khó chịu này .
Thấy  vất vả như vậy, Chúng Mạn cúi người ̣nh giúp  cởi nút áo.  tay Minh Hi vừa chạm đến tay cô thì lập tức nắm chặt kéo cô xuống, khiến cho Chung Mạn ngã  lên người .
Vì ́c dụng của cồn nên cơ thể Diệp Minh Hi rất nóng. Cơ thể Chung Mạn  nhiệt độ nóng rực    truyền đến cũng nóng dần lên. Hai tay bị Minh Hi nắm chặt, cô cố vùng vẫy  thoát , nhưng cái ôm của Minh Hi  càng trở nên chặt cứng.
“Mạn Mạn, thì   khi uống say thì có thể nhìn thấy được chị…” Diệp Minh Hi nở nụ cười ngu ngốc, hôn một cái lên má cô. “Biết vậy em  sớm uống rượu , uống nhiều thật nhiều…”
Chung Mạn   được những lời đó trái tim liền run rẩy. Ý ̣nh  thoát khỏi vòng tay của  lúc ban đầu đã biến mất. Cô cứ như  cam chịu để  ôm vào lòng. Cảm nhận   thở quen thuộc đã lâu  xuất hiện, cô tình nguyện cứ như vậy mà quên hết mọi chuyện, tình nguyện sa vào vòng tay ấm áp an toàn của Minh Hi.
“Mạn Mạn…” Diệp Minh Hi buông tay cô  và ôm càng chặt hơn, gắt gao mạnh mẽ khiến cho hai cơ thể dính chặt    có lấy một khe hở, tựa như vết nứt tình cảm giữa bọn họ cũng đã biến mất khong còn một mảnh. Chung Mạn có chút khó thở, nhưng từ tận đáy lòng cô lại hy vọng  có thể ôm cô chặt thêm nữa, thật chặt, để cô  thể thực sự cảm thấy sự tồn tại của  ở ngay bên cạnh .
 đối với Diêp Minh Hi –  đang vô cùng sợ hãi tuyệt vọng khi bị Chung Mạn đuổi  thì quả thực một cái ôm  thể thỏa mãn  . Tuy rằng men say làm   nhìn thấy rõ bất kì cái gì, đầu óc lại m.ô.n.g lung mơ hồ, nhưng  vẫn dựa vào bản năng mà tìm đến môi Chung Mạn. Cậu cảm nhận được lông mi của cô cọ vào môi ,  đó  chậm ̃i  xuống, lướt qua cánh mũi, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Sợ sẽ dọa đến cô,  hôn một cách thống khổ nhưng   nhẹ nhàng trìu mến. Cậu sợ sẽ làm cô bị thương,  lại sợ đây chính là nụ hôn cuối cùng của bọn họ.